Đế Quân

Chương 57 : Khắp Nơi Trù Tính

Ngày đăng: 06:18 22/04/20




Tâm tình của Hoàng đế rõ ràng cũng không phải rất tốt, rất lâu sau đó, ngài phẩy phẩy tay rồi đứng dậy đi về hướng thư phòng hậu điện.

Mắt thấy vậy, các vị đại thần do Trường Tôn Mạt cầm đầu mới bất đắc dĩ rời khỏi điện Kim Loan.

Đợi đến sau khi chỉ có một người , thần sắc của hoàng đế mới trở nên u ám như khi trận bão táp đã tới. Ngài một mình một người không ngừng đi đi lại lại trong thư phòng . . . . Đến một thời khắc nào đó, bỗng nhiên ngài ngẩng đầu, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu qua trần nhà nhìn thấy bầu trời bên ngoài.

- Hiện nay, tại Trấn Quốc Vương phủ vẫn còn có bao nhiêu người?

- Khởi bẩm bệ hạ, cơ hồ không có.

Từ trong không gian, một âm thanh lạnh lùng, bỗng vang lên đột ngột.

Hoàng đế nhướng mày, rồi chợt giãn ra. Ngài nói với khẩu khí mang theo vài phần cực kì lạnh lùng:

- Cơ hồ? Nói cách khác, trong phủ Trấn Quốc Vương vẫn còn có người của trẫm có khả năng tự do hoạt động. Rất tốt, nói cho bọn họ, cần phải giám thị bằng được người của Trấn Quốc Vương phủ cho trẫm , nhất là Thần Trung lão nhi. Nhất cử nhất động của lão rồi tùy thời bẩm báo về.

- Cái này?

Âm thanh lạnh lùng giờ phút này chợt khựng lại ở trong không gian.

- Làm sao vậy?

Hai mắt Hoàng đế lập tức hơi bị phát lạnh.

- Khởi bẩm bệ hạ !

Âm thanh lạnh lùng đã có vài phần sợ hãi, hắn nói:

- Bệ hạ, người của chúng ta, mặc dù còn có mấy người trong phủ Trấn Quốc Vương như vậy. Nhưng mà, bọn họ đã qua không thể tự do hoạt động, dù chưa chết, lại như. . . .

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
- Với thân phân địa vị lão Vương Gia, chuyện như vậy thì lão khinh thường ra tay. Gia gia, món nợ này, người không hề cần phải đổ lên trên đầu lão Vương Gia.

Trường Tôn Mạt bỗng nhiên xoay người lại, từ bên ngoài phòng, tựa hồ có một đạo bóng dáng như ẩn như hiện. Đối với chủ nhân của đạo âm thanh ngọt ngào này, Trường Tôn Mạt vốn hết sức tín nhiệm cùng thương yêu. Nhưng trước mắt thì những lời thế này, khiến cho lão rất căm tức.

- Ý của ngươi, kết quả hiện tại của huynh và đệ ngươi là tự làm tự chịu ?

- Gia gia, người là tức giận đến hồ đồ sao?

Đối với lửa giận của Trường Tôn Mạt, âm thanh ngọt ngào cũng không hề đổi ý, cũng vẫn nói thản nhiên.

Trường Tôn Mạt ngẩn người, một lát sau, gượng cười nói:

- Nhiên nhi, gia gia quả thật là tức giận đến hồ đồ. Những lời đã nói vừa rồi, ngươi đừng để ý tới.

- Chuyện đã phát sanh hôm nay, lão Vương Gia là có duyên cớ bên trong. Sở dĩ lão có một phen hành động như vậy, chẳng qua những người hạ thủ là người có quan hệ huynh đệ cùng Thần Dạ. Nên lão tự nhiên không muốn hai người này sẽ xảy ra chuyện gì.

- Cho nên, nếu như gia gia muốn báo thù cho Nhị ca và Trường Tôn Phi, không hề cần phải trút cừu hận lên trên đầu lão Vương Gia . . . .

Con ngươi của Trường Tôn Mạt thu lại, vội vàng hỏi:

- Nhiên nhi, ngươi đã nói như vậy , có đúng là ngươi có thể đối phó được hai người chăng?

- Không đúng!

Trường Tôn Mạt lắc đầu liên tục, tự nhủ:

- Thế lực của Diệp gia, cũng không thua kém Trường Tôn gia ta. Mà nay, Diệp Thước kia có tiềm lực như thế, Diệp lão nhi nhất định là coi như trân bảo. Ngươi làm thế nào mà có cơ hội. Còn về phần Thiết Dịch Thiên kia . . . . Nhìn thì dường như Thiết gia cũng không phải là người trong triều, nhưng so với những nhà quyền thế chúng ta, Thiết gia chỉ có càng khó chơi hơn.