Đế Quân

Chương 551 : Hắn là ai (1)

Ngày đăng: 06:23 22/04/20


Linh Nhi cũng không phải một tiểu hài tử ham chơi không nghĩ những chuyện khác, cho nên, cử động đột nhiên của nàng nhất định có kỳ quặc, Thần Dạ lo lắng chính là cái này, tin rằng Tử Huyên cũng vậy.



. . .



Trong ngõ nhỏ, người trẻ tuổi cười cười, đang muốn nói gì đó thì một đạo thân ảnh, bỗng nhiên đi tới, hắn xoay người sang chỗ khác, cười nói:



- Sao ngươi lại tới đây?



Đó là một nữ tử, nếu như Thần Dạ ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, cô gái này, là Chung Kỳ.



Nhìn qua người trẻ tuổi, Chung Kỳ cũng hết sức ôn nhu nói:



- Ngươi rất ít đến Hải Vực Phong Thành, ta sợ ngươi đi lạc nên mới đi tìm ngươi?



- Không nghĩ đến, thì ra ngươi đi nói chuyện với một tiểu nha đầu.



Trong miệng Chung Kỳ cố ý phát ra một tia ghen tuông, mà khi nàng nhìn thấy Linh Nhi, bỗng nhiên ‘ ồ ’ một tiếng:



- Tiểu nha đầu này, rất là không giống bình thường ah, Vô Yểm, ngươi không phải là muốn mang nàng về nuôi đấy chứ?



- Ngươi nói mò gì thế?



Người trẻ tuổi không vui, hiển nhiên là cực kỳ yêu thương Chung Kỳ, hắn ôn nhu cười nói:



- Cuộc đời này có ngươi, ta đã trọn vẹn, nào còn tâm tư và cách nghĩ nào khác nữa.



- Vậy sao, ta còn nhớ rõ, năm đó người nào đó đối với ta cực kỳ khinh thường đấy!



Chung Kỳ mân mê miệng, có chút mất hứng.



- Ha ha, đều chuyện quá khứ rồi, cần gì nhắc lại?



Trong mắt người trẻ tuổi xẹt qua một tia không kiên nhẫn chợt thanh âm nhạt thêm vài phần:



- Trở về đi, cha ngươi còn đang chờ ta đấy.



- Ân, lần này gặp chút phiền toái nhỏ, muốn ngươi nghĩ kế giúp, chúng ta đi thôi!




- Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, sớm đi đi nghỉ ngơi đi!



- Ngươi thì sao?



Tử Huyên nhìn Thần Dạ, nói.



Thần Dạ thản nhiên nói:



- Ta muốn hảo hảo ngẫm lại, phải làm sao mới có thể khiến bọn người Chung Khiếu nhổ ra bí mật về Định Hải Thần Thú.



Tử Huyên im lặng, nàng biết rõ, Thần Dạ muốn nghĩ, nhất định không phải cái này...



Thần Dạ cứ ngồi trong sân, mãi cho đến nửa đêm, lúc này mới đi vào phong, lúc này phòng Linh Nhi bỗng nhiên mở ra, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn từ bên trọng nhanh chóng lướt ra.



- Đại ca ca!



- Tỉnh ngủ rồi sao?



Thần Dạ ngay lập tức lộ ra nụ cười, vô luận trong lòng lo lắng thế nào, đều không thể biểu hiện trước mặt Linh Nhi được.



Linh Nhi lắc đầu, đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng nhẹ gật đầu.



- Linh Nhi!



Thần Dạ bất đắc dĩ cười cười, nói:



- Ngươi cho rằng, ngươi có thể dấu diếm được ta sao? Đã tỉnh, nào, tới nói chuyện với ta đi!



Ngồi ở trên đùi mình, Thần Dạ có thể cảm ứng được rõ ràng, Linh Nhi giống như một bé thỏ con bị kinh hãi vậy, trong lòng của hắn lập tức trầm xuống, nhưng vẫn nhưng ôn hòa nói:



- Ta hiện giờ không muốn hỏi ngươi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể giữ trong lòng, ta chỉ muốn biết, chuyện xảy ả hôm nay có xúc phạm tới ngươi, hay là tổn thương ngươi chút nào không?



Nghe Thần Dạ nói, trong hai mắt Linh Nhi chậm rãi ứa ra nước mắt, đúng là vẫn còn Đại ca ca thật tình yêu thương mình.



- Đại ca ca!