Đế Quân
Chương 566 : Mối hận ngút trời (2)
Ngày đăng: 06:23 22/04/20
Nương theo cơn dao động mới xuất hiện này, vầng sáng đen tuyền vốn làm cho người ta bắt đầu có cảm giác như không thể phá vỡ thì tiếp theo đó lại như thể Hàn Băng gặp phải ngọn lửa, nó đang chậm rãi tan rã.
Nhìn thấy một màn này, đám người Liễu Hàn Sơn hơi bị kinh ngạc. Còn bản thân Chung Khiếu thiếu chút nữa đều phải nhảy dựng lên.
Hành động của Hắc y nhân kia cho lão một loại cảm giác giống như đã từng quen biết. Ở trong trí nhớ, hình như đã từng nhìn thấy một cảnh tượng như thế. Nhưng lão không nghĩ ra rốt cuộc mình đã thấy vào lúc nào. Ở chính trong ấn tượng của lão, khi thi triển một thức này thì tất cả đối tượng đều đã bị ép đến lúc bắt buộc phải liều mạng.
Nhưng Hắc y nhân ở trước mắt hiển nhiên còn không lâm vào tình trạng chính mình đã gặp mấy lần, bởi vậy, lão dẫu có lật lại trí nhớ của mình vài lượt thì cũng là không nghĩ ra.
Cho dù có nhớ ra được hay không thì việc Hắc y nhân đang phá vỡ vầng sáng đen tuyền kia là sự thật.
- Liễu lão, Tả huynh, Sở huynh, giúp ta giữ nàng lại !
Chung Khiếu muốn toàn lực duy trì vầng sáng đen tuyền này. Nếu như chính lão đi ngăn cản Hắc y nhân thì vầng sáng đen tuyền sẽ tiêu tan. Với thực lực mà đối thủ đã biểu hiện ra ngoài, lão thật sự không hề nắm chắc, có khả năng giữ lại đối phương.
Ba người Liễu Hàn Sơn gật đầu, nhưng lúc vừa muốn lướt tới thì âm thanh trong trẻo của Hắc y nhân kia lại một lần nữa vang vọng trong thiên địa.
- Đây là chuyện riêng giữa ta cùng với Chung Khiếu, không liên quan đến việc của bất luận kẻ nào. Nếu như các ngươi lớn mật dám ra tay, ngày sau ta đồng dạng diệt cả nhà các ngươi !
Biết rằng chỉ dựa vào sự uy hiếp trong lời nói thì vô phương ngăn cản được ba người Liễu Hàn Sơn. Nên khi vừa nói dứt lời, một đám mây tím và hào quang đỏ như lửa cùng một lúc đó tuôn trào ra lấp lánh từ trong cơ thể Hắc y nhân.
Một màn này, mấy người Liễu Hàn Sơn bọn họ đã từng chứng kiến. Mặc dù uy lực thật lớn, nhưng lại vẫn còn vô phương đồng thời ngăn nổi ba người bọn họ.
Nhưng liền chỉ sau một giây, sắc mặt bọn họ lại một lần nữa trở nên kinh ngạc.
- Khụ khụ !
Sau một hồi, ba người Liễu Hàn Sơn mới tạo ra một chút động tĩnh. Nhìn Chung Khiếu, sắc mặt ba người lúng túng. Chần chờ một chút, Liễu Hàn Sơn mới nói:
- Chung lão đệ, vừa rồi, thật sự rất xấu hổ, chúng ta...
Chung Khiếu khoát khoát tay mà nói:
- Ba vị không cần tự trách, nếu là đổi thành ta thì ta cũng sẽ hành động như vậy.
Đạo lý là như vậy, nhưng bốn thế lực lớn đã thành đồng minh, cộng đồng tiến thoái. Nay bởi vì sợ hãi nguy cơ trong tương lai mà ngừng bước, điều mà họ gọi là đồng minh, chỉ sợ cũng là trò cười.
Việc đã phát sanh hôm nay, cho dù bọn họ có thừa nhận hay không thì giữa bốn thế lực lớn, nếu muốn lại một lần nữa hợp tác chân thành, đều đã không có khả năng.
Không ai lại nguyện ý lần thứ hai hợp tác cùng một đồng bọn mà vào lúc nguy cơ trước mắt, lại từ bỏ bằng hữu.
Ba người Liễu Hàn Sơn bất giác cười khổ, bọn họ tự nhận đều vì thế lực gia tộc của mình nên hành động vừa rồi không có làm sai. Nhưng vừa nghĩ tới... ánh mắt của ba người lại lơ đãng nhìn về phía Chung Kỳ ở cách đó không xa.
Cũng đã nhận ra tâm tình trong lòng ba người, Chung Kỳ thản nhiên nói:
- Một chút bất ngờ, làm người ta vô phương khống chế được. Mà ở nguy cơ trước mắt, phản ứng của mỗi người cũng đều là chân thật nhất. Đều là vì gia tộc của mình, Liễu lão gia tử, các ngươi cũng không làm sai. Nếu đổi là ta, thì cũng đồng dạng như thế.