Đế Quân

Chương 567 : Cha con hận thù

Ngày đăng: 06:23 22/04/20


Trong lòng mấy người Liễu Hàn Sơn rốt cục đã nhẹ nhõm hơn một chút. Cho dù Chung Kỳ thốt lên những lời như đã nói, chỉ là cho qua về mặt hình thức bề ngoài. Nhưng nghe vào trong tai ba người thì cũng vẫn làm người ta thấy nhẹ nhõm hơn. Yêu nữ Chung Kỳ, chính là có bản lĩnh này.



Chung Kỳ chợt nhìn về phía Chung Khiếu mà nói:



- Cha, kỳ thật không cần quá lo lắng. Hắc y nhân kia tất nhiên phi phàm, nhưng chuyện mà nàng ta có thể làm được, thì ta cũng có thể đủ sức làm được.



- Đúng vậy Chung lão đệ, Kỳ nhi bất kể là thiên tư tu vi, hay là thủ đoạn, thì đều hơn Hắc y nhân kia, ngươi không cần...



Vẫn còn chưa nói hết câu, đám người Liễu Hàn Sơn đột nhiên tỉnh lại. Sắc mặt lập tức hơi bị biến đổi, mà vẻ mặt Chung Khiếu lại còn tối sầm hơn hồi nãy. Lão cả giận hừ một tiếng, bóng dáng liền động, trực tiếp quay trở về phòng.



- Kỳ nhi...



- Không có việc gì, Liễu lão gia tử, các ngươi tới thu thập cục diện một chuyến, ta đi xem cha ta một chút!



- Đúng đúng đúng, ngươi đi nhanh đi!



Sau đó Chung Kỳ lại quay sang chào Hổ Lực cùng Mặc Lăng, lúc này mới xoay người rời đi.



Ở trong phòng khách rộng rãi kia, Chung Khiếu vẫn cứ thẳng người ngồi đường bệ. Tựa hồ lão cũng biết Chung Kỳ sẽ quay lại đây, cho nên, trong ánh mắt kia vẫn để lộ ra sự lạnh lẽo giống nhau như đúc cùng trước đây.



- Cha...



- Có cái gì thì nói thẳng, ta không có thời gian lãng phí với ngươi.



Chung Khiếu nói với âm thanh lạnh lùng.



Chung Kỳ vẻ mặt có chút bất đắc dĩ:



- Cha, giữa cha con chúng ta, nhất định phải như vậy sao? Hảo, hiện tại không có người khác, chúng ta liền nói thẳng vào vấn đề. Cha, rốt cuộc, một chuyện kia ta làm không tốt, để cho cha đối với ta không hài lòng như thế sao ?



- Không hài lòng?



Chung Khiếu hờ hững cười nói:




- Đây là ngươi đang uy hiếp ta?



- Không dám, tuỳ việc mà xét thôi. Lúc này đã muộn, cha ngài sớm đi nghỉ ngơi đi thôi!



Vừa nói, Chung Kỳ vừa xoay người đi ra ngoài.



- Đợi đã!



Chung Khiếu đột nhiên kêu.



- Sao vậy, cha còn có việc khác?



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Chung Khiếu lại bình tĩnh trở lại. Lão thản nhiên nói:



- Chung Kỳ, ngươi không nên cho là chính mình thông minh, liền cảm giác tất cả mọi người là kẻ ngu?



- Cha, ngài có ý gì?



Chung Kỳ khẽ nhướn hàng mi mà hỏi.



- Có một việc, không biết ngươi có quên không. Nếu mà đã quên, ta liền nhắc nhở ngươi một phen.



Chung Khiếu cười nói:



- Tình nhân của ngươi, cũng là Tiêu Vô Yểm kia, ha hả, hắn hình như cũng là kẻ đa tình. Nếu như... Đích thị là cha nói nếu như a. Nếu mà thật hắn có một ngày như vậy thì ta thật muốn biết, ngươi đến tột cùng có hạ thủ hay không đây ?



Chung Kỳ lập tức trầm lặng, rất lâu sau đó mới nhẹ nhàng nói:



- Cha, cho dù ngài hận ta, cũng không cần phải mang chuyện như vậy để kích động ta chứ?



Nghe vậy, nụ cười trên mặt Chung Khiếu đã hả hê hơn rất nhiều. Lão rốt cục để cho chính mình không còn phải khó chịu như vậy.