Đế Quân

Chương 640 : Lòng Không Sợ Hãi Trời Sập Không Đổi (1)

Ngày đăng: 06:24 22/04/20


Uy lực của Bản Nguyên Chân Hỏa lại há là nói một chút đơn giản như vậy!



Có điều sau một lát, Thần Dạ lại một lần nữa nhíu mày lại.



Bản Nguyên Chân Hỏa mặc dù đã điên cuồng thịnh nộ đến trình độ cao nhất, cũng là làm cho không gian đều đang run rẩy bị xé rách. Tuy nhiên, trận pháp bao phủ tại thiên địa này phảng phất là vẫn sừng sững ở ngoài không gian.



Cho nên, bất luận Bản Nguyên Chân Hỏa đốt cháy như thế nào, trận pháp dĩ nhiên vẫn còn.



Đạt tới loại tình trạng này, thì trận pháp này cũng không phải trong lòng người bình thường có thể tưởng tượng ra được như vậy.



Thần Dạ từng chứng kiến lão gia tử thi triển trận pháp. Hoặc trận pháp dùng người, hoặc trận pháp dùng vật, cho dù là loại trận pháp nào thì so sánh giữa chúng với nhau đều là tương sanh tương khắc. Cũng có trận nhãn và đầu trận tuyến, hơn nữa, cho dù Hư Vô lúc ẩn lúc hiện như hiện tại vậy, nhưng nhất định sẽ có sơ hở.



Không có trận pháp hoàn mỹ, dù sao, nó không phải được xây dựng nên từ từ năng lượng Huyền Khí.



Trận pháp ẩn nấp trong không gian, không tìm ra được đầu trận tuyến cùng trận nhãn thì tự nhiên không thể nào hạ thủ. Như vậy, trước đó liền nhất định phải khiến cho đại trận hiện hình. Nếu không, căn bản là không phải lúc phá vỡ được nó.



Nhưng phải làm như thế nào, mới có thể khiến cho đại trận hiện hình?



Tử Huyên làm như vậy mà đều là vô phương làm được. Vậy ta phải làm như thế nào, mới có thể làm được?



Thần Dạ để tay lên ngực tự vấn lòng mình, cả người đều trầm lặng đi.



Ở không gian phía trước, Hỏa Diễm ngập trời, nhiệt độ cao cực nóng đã là làm cho không gian xảy ra sự uốn éo vặn vẹo cùng mơ hồ ở trình độ cao nhất. Mà ngay cả bóng dáng của Tử Huyên thì giờ phút này, mắt thường nhìn cũng không cách nào thấy rõ.



- Trận pháp, là một loại phương thức bố trí để làm dễ dàng cho việc mọi người cùng hành động trong chiến tranh!
Tồn tại như Tử Kim Song Dực Sư mà đều bị lưu ở bên ngoài cung điện để trông coi đại môn. Điều đó đã là làm cho người ta biết, bước khiêu chiến tiếp theo phải là càng khó khăn hơn.



Tuy nhiên, thứ hiện nay gặp lại thì cũng khiến cho Thần Dạ không có dự liệu đến.



Với tu vi của người thần bí kia, nếu đại trận do người đó tự mình trang bị dựng ra, thì nhìn khắp cả thiên hạ, e là người có thể mạnh mẽ phá hủy đại trận cũng sẽ không quá nhiều. Mà ở trong số đó, thì căn bản sẽ không bao gồm Thần Dạ hắn.



Nên làm cái gì bây giờ?



Trong lòng Thần Dạ dần dần sốt ruột hơn.



Nếu như vẻn vẹn chỉ là bị vây khốn, thì tình thế vẫn còn khá hơn một chút. Dù sao có thời gian, có khả năng từ từ suy tư, nói không chừng sẽ có biện pháp. Nhưng bên trong không gian này, không khí thập phần loãng, không đủ để chống đỡ cho ba người hô hấp trong thời gian quá lâu.



Thời gian mà kéo dài tiếp tục như vậy, thì tính mạng của ba người đều sẽ có nguy hiểm.



Nếu như truyền đi ra ngoài. Một người cao thủ Lực Huyền, một người Võ Giả Thông Huyền, lại có thêm một tiểu yêu nghiệt, ba người chết kiểu này, không phải là bị người ta giết chết, mà là chết tươi vì bị ngạt hơi. E rằng cũng phải làm cho người ta cười đến rụng răng.



Thần Dạ chau mày, trong đầu hồi tưởng lại hết ý nọ đến ý kia. Hắn cố nhớ lại những gì ngày đó lão gia tử đã từng nói qua vào lúc truyền thụ binh pháp cho các huynh đệ.



Thời gian từ từ trôi qua. Không biết qua bao lâu, hắn cũng không nhìn xem trạng thái của mẹ con Tử Huyên. Nhưng giờ này khắc này, chính hắn cũng thấy hô hấp đều đã bắt đầu thở gấp hẳn lên. Rất rõ ràng, tốc độ tiêu hao năng lượng Huyền Khí trong đan điền đều đã nhanh phảng phất như trong lúc đang đại chiến cùng người khác.



Chính mình đều còn như vậy, Linh Nhi thì đã ra sao?



Thần Dạ cố gắng không để cho chính mình bị hoàn cảnh làm ảnh hưởng, nhưng trong lòng hắn giờ phút này đã là không bình tĩnh nổi nữa.