Đế Quân

Chương 715 : Chiến (2)

Ngày đăng: 06:25 22/04/20


Nhưng bây giờ sớm bị người biết được... Tiêu Vô Yểm giống như đã trông thấy có vô số người đang nghị luận, chê cười hắn vậy!



Một vòng tức giận ngập trời nhanh chóng hiện ra trong mắt hắn, nhưng Tiêu Vô Yểm cuối cùng vẫn có chuẩn bị mà đến, sau nháy mắt thần sắc đã thoáng bình tĩnh lại.



- Ngươi mới vừa đạt đến Thông Huyền, hơn nửa năm đã là cảnh giới Lực Huyền, Thần Dạ, ngươi quả thực bất phàm, thủ đoạn càng phi thường quỷ dị, nhưng những thứ này đều không đủ để người sống sót rời đi đâu.



Đám người đứng ngoài xem xôn xao, Hắc y nhân Thần Dạ, hắn độ tuổi như vậy đã có tu vị cảnh giới Lực Huyền đã đủ kinh người rồi, nhưng so với lời Tiêu Vô Yểm vừa nói thì khiếp sợ trước kia vẫn còn quá nhẹ!



- Một trận chiến này, hắn nếu là có thể sống sót, coi như là Tiêu Lang Anh tự mình ra tay, ta cũng phải vì hắn ngăn lại.



Xa xa, Diệp Mang chăm chú nhìn chằm chằm vào Hắc y nhân trẻ tuổi kia, trong mắt có một tia lôi dẫn bắt đầu khởi động.



Mắt nhìn Diệp Mang, Thanh Mộc lão quái cũng cười nói:



- Có lão phu ở đây, một trận chiến này, mặc dù không phải đối thủ của Tiêu Vô Yểm thì hắn cũng không chết được!



- Lão gia hỏa, ngươi muốn cùng ta tranh giành?



- Thiên tài bực này, ai không muốn đạt được?



Thanh Mộc lão quái thản nhiên nói.



...



Mắt nhìn chỗ đối diện, Thần Dạ xùy~~ cười nói:



- Muốn giết ta, Tiêu Vô Yểm, bằng ngươi còn chưa đủ tư cách.



Nghe vậy, Tiêu Vô Yểm lạnh lùng nói:



- Có hai vị tiền bối cao nhân Thanh Mộc và Diệp Mang ở đây, Tiêu gia ta còn không làm ra những chuyện mất thân phận kia, nếu như ngươi lo lắng ông nội của ta Tiêu Lang Anh thì không cần đâu, lão nhân gia ông ta nếu muốn ra tay, ở đây không người ai có thể bảo vệ ngươi được!




Phàm là bị u mang bao phủ, linh khí trong trời đất trong nháy mắt đều biến mất vô tung vô ảnh, tiếng kêu gào, thống khổ liên tục không dứt, trực tiếp khiến nơi này như trở thành một phương Hoàng Tuyền Địa Ngục vậy.



- Sát!!!



Sát ý kinh thiên như cuồng phong cuốn tới!



Nhiều năm như vậy, vô luận gặp phải chuyện gì, vô luận người muốn giết cỡ nào thì sát cơ trong lòng Thần Dạ cũng chưa từng nồng đậm như hôm nay.



Những người kia tuy rằng đáng chết, nhưng mặt khác chuyện bọn hắn làm đều có đạo lý của mình.



Nhưng bỏ mặc vợ con... vậy thì chẳng có đạo lý nào để nói cả!



Bành.



Thiên Địa phảng phất như không chịu được sát cơ đậm đặc, từng đợt tiếng nổ rất nhỏ lập tức nối liền không dứt.



Hai mắt Tiêu Vô Yểm có chút nhíu lại, có một chút ngưng trọng.



Đã đến tìm Thần Dạ, hắn đối với thực lực của mình tự nhiên cực kỳ tin tưởng, nhưng vậy cũng không có nghĩa là Thần Dạ không có lực đánh một trận.



Vừa rồi tốc độ hai người một trước một sau rời khỏi Lăng Tiêu Thành cùng với sát ý ngưng tụ thành thực chất hiện giờ đều khiến Tiêu Vô Yểm biết rõ, đối thủ hôm nay thật sự không đơn giản,



Nhưng như vậy mới phải, nếu như đối thủ quá yếu bị mình dễ dàng đánh chết, truyền ra ngoài không những không xua tan sỉ nhục của mình mà ngược lại thanh danh sẽ càng tệ hơn nữa.



- Thần Dạ ah, ngươi cả đời này, đã chú định, sẽ trở thành đá kê chân cho Tiêu Vô Yểm ta đi lên rồi.



Thanh âm rơi xuống, thân thể Tiêu Vô Yểm liền bạo lướt tới.



Nhìn qua hắc sắc thân ảnh ở ngay trước mặt, Tiêu Vô Yểm vươn chưởng như điện, kình khí hùng hậu quanh quẩn, như một thanh dao nhọn sắc bén trùng trùng điệp điệp cắt tới đầu bóng đen kia.