Đế Quân

Chương 731 : Cuộc đời này ngươi đã không khả năng tiếp tục quên

Ngày đăng: 06:25 22/04/20


Cách đó không xa, Chung Kỳ mỉm cười đứng thẳng!



Tuy rằng đứng thẳng, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, nữ tử kia giờ này khắc này chỉ sợ đã mất hết sinh cơ.



Một lát sau, Tử Huyên nhẹ giọng nói:



- Thần Dạ, đi thăm nàng một chút đi!



Thần Dạ im lặng gật gật đầu, nắm tay Tử Huyên chậm rãi đi về hướng Chung Kỳ.



Nếu nàng không làm như vậy, với thực lực đã hấp thu Lôi Nguyên Lực của

Huyền Y, như vậy hôm nay hai người họ sẽ phải đối mặt với một lần sinh

tử.



Huyền Y có thành công giết hắn hay không Thần Dạ không nhắc tới, nhưng

với hai người hiện tại mà nói tuyệt đối là uy hiếp trí mạng.



Cho dù vận dụng thủ đoạn đánh tan uy hiếp của Huyền Y, nhưng ba người họ chưa chắc thoát ra được Lăng Tiêu thành.



Chung Kỳ tự bạo giải quyết Huyền Y, đây là chuyện thật tốt, nhưng vì sao nàng phải làm như vậy?



Lúc ban đầu Thần Dạ suy nghĩ, trong kế hoạch cuộc chiến lần này Chung Kỳ cũng tham dự vào.



Nhìn hai người thân mật đến gần, ý cười trên mặt Chung Kỳ càng dày hơn,

nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhìn thấy trong vui vẻ còn có bất đắc dĩ, sầu

não, cùng với…bất phục!



- Thần Dạ, Tử Huyên, tới giờ này khắc này, trong lòng các ngươi còn hận ta?



Hai người ngẩn người, hiển nhiên không ngờ Chung Kỳ lại hỏi như vậy.



Chung Kỳ thản nhiên cười, giống như không còn cách nào kiên trì, thân hình mềm nhũn té xuống.



- Chung cô nương!



Thần Dạ vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng, thân thể mềm mại làm cho hắn cảm nhận được thế nào là nhu nhược không xương.



- Tử Huyên, thật xin lỗi, đừng hận ta, năm đó, ta chỉ là tuổi trẻ khí thịnh mà thôi…



Chung Kỳ cười tự giễu:


Chung Kỳ cười, nụ cười chân thật, xinh đẹp động lòng người, không gì sánh được!



- Mặc kệ hôm nay ta chết đi có phải vì các ngươi hay không, nhưng cuối

cùng ta đã giúp các ngươi. Thần Dạ, Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật không đả

thương người sẽ đả thương mình, trong lòng của ngươi vẫn sẽ lưu lại hình bóng của ta.



- Mà nay, ta lấy mạng giúp ngươi, Thần Dạ, ngươi có cảm thấy được trong

lòng ngươi, hình bóng của ta lại sáng ngời thêm vài phần?



Chung Kỳ cười thật vui vẻ:



- Cuộc đời này ngươi đã không còn khả năng quên được ta! Ha ha, Tử Huyên, chỉ bằng điểm này ta không hề bại ngươi, không có…



Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn cách nào nghe được,

thân thể mềm mại đủ làm vô số người nhớ mãi không quên dần dần băng

sương.



- Nàng là một nữ tử đáng thương.



Tử Huyên nhẹ giọng nói, nhớ tới thân thế của mình, ngoại trừ không biết

cha mẹ người nhà là ai, hết thảy đều tốt hơn Chung Kỳ, cho dù nhiều năm

giày vò còn có con gái bên cạnh, mà nay khổ tận cam lai.



So sánh với Chung Kỳ mãi cho tới chết vẫn không đạt được tâm nguyện,

nàng hạnh phúc bao nhiêu, mà cho dù hình bóng nàng mãi mãi trong lòng

Thần Dạ, vậy thì sao?



Người đã chết rồi, dù Thần Dạ suy nghĩ nhớ nhung, nhưng nàng cũng không biết được.



- Chúng ta đi thôi!



Thần Dạ ôm lấy Chung Kỳ, linh hồn lực đảo qua, kết giới đã biến mất,

giữa không trung từng đạo thân ảnh hoặc khẩn trương hoặc ý xấu…



- Hai vị tiền bối, đa tạ!



Thần Dạ nhìn Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang nói, hắn thật không ngờ hiệp thương không thành nhưng hai người vẫn tới hỗ trợ.