Đế Quân
Chương 732 : Rút lui (1)
Ngày đăng: 06:25 22/04/20
- Ha ha, tiểu huynh đệ khách khí.
Ở trong lòng hai người tuy Tử Huyên là nhân tài hiếm có, nhưng Thần Dạ
càng thêm đáng sợ, phần tâm kế người thường thật khó thể so sánh.
- Chư vị, cảm ơn các vị.
Thần Dạ thật không nghĩ tới những người kia lại không sợ hãi Lăng Tiêu Điện.
- Huynh đệ ngươi khách khí, chúng ta chỉ không muốn làm cho hai vị cô nương bị âm mưu của Tiêu gia làm hại, nhưng hiện tại…?
Một người rống to:
- Các huynh đệ, Chung cô nương chết trong tay người của Tiêu gia, chúng ta có muốn báo thù hay không?
- Báo thù, báo thù!
Thần Dạ hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người rời nơi này trước đi, đừng oan uổng mà chết, thù của Chung cô nương ta sẽ báo giúp cho nàng.
- Huynh đệ, các ngươi đi trước! Yên tâm, cho dù chết chúng ta cũng sẽ ngăn lại cao thủ Tiêu gia.
- Chuyện của ta còn chưa làm xong!
Thần Dạ lắc đầu, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu Điện, lớn tiếng quát:
- Tiêu Vô Yểm, lăn ra đây!
Đám người Hổ Lực không khỏi thất thần, lúc này Thần Dạ gọi Tiêu Vô Yểm làm gì?
Chỉ có những người đại chiến hôm qua hiểu được, Thần Dạ muốn mượn Tiêu
Vô Yểm khiến cao thủ Tiêu gia nổi lên sát ý với hắn, lực chú ý của đám
người Tiêu Lang Anh sẽ đặt lên người hắn, bởi như vậy người khác sẽ có
cơ hội đi cứu Linh nhi.
Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang nhìn thoáng qua nhau, tùy thời tùy chỗ đều có thể không đếm xỉa đến sinh tử của mình, thanh niên này thật là
đáng sợ.
Tiêu Vô Yểm đã bị gieo xuống tâm ma, nếu chậm trễ hóa giải chẳng những
có thể làm tẩu hỏa nhập ma, đường võ đạo cũng biến thành cực kỳ gian
- Ông!
Khi va chạm vào xoáy nước tối đen trong lòng Minh Hoa bà bà nhất thời cả kinh, xoáy nước tràn ngập lực lượng cắn nuốt cực kỳ quỷ dị, không ngừng ăn mòn cương khí của bà.
Mặc dù như thế nhưng chênh lệch giữa song phương quá lớn, Minh Hoa bà bà đã có tu vi hoàng huyền tứ trọng, cho dù cương khí bị cắn nuốt nhưng
vẫn đánh tan xoáy nước màu đen, đồng thời đánh lên lồng ngực Thần Dạ.
- Phốc xuy!
Máu tươi phun ra, thân ảnh Thần Dạ lui về.
- Tiểu tử, đem Chung Kỳ trả lại cho lão thân, ngươi không cần bởi vì một người chết lại đắc tội Tuyệt Minh Tông.
- Đừng hòng!
Thần Dạ cười to, hắn làm việc đều có nguyên tắc của chính mình, lúc này
nếu đối lập với Tuyệt Minh Tông đúng là không khôn ngoan, nhưng có một
số việc nhất định phải đi làm.
Nhân sinh trên đời, đại trượng phu cần đội trời đạp đất!
- Vậy là ngươi muốn chết!
Minh Hoa bà bà cười quái dị, lui chưởng thành quyền oanh ra.
Mảnh không gian nơi này nhất thời cuồng phong gào thét, trong kình khí
cường hãn ngập trời làm cho người ta cơ hồ không thể thở, mà bên trong
quyền đầu như giao long, mang theo uy áp vô cùng phá không bay ra, đánh
thẳng về phía Thần Dạ.
- Minh Hoa bà bà, làm hắn bị thương ngươi cũng đừng muốn sống sót rời đi nơi này.
- Diệp Mang, đối thủ của ngươi là lão phu!
Tiêu Lang Anh nhẹ nhàng di động, ngăn cản Diệp Mang, ý cười hiện ra trên mặt, hắn thật không ngờ Thần Dạ vốn thông minh lanh lợi bây giờ lại ngu ngốc như vậy, vì một người chết còn đắc tội Minh Hoa bà bà.
Cùng lúc đó ba huynh đệ Tiêu Lang Hiên đều ngăn trở đường đi của Thanh
Mộc lão quái, trên mặt mang theo vài phần tự đắc, còn hơn bọn hắn động
thủ giết chết Thần Dạ, tự nhiên để Minh Hoa bà bà ra tay càng tốt.