Đế Quân

Chương 10 : Cổ Đế Điện (1)

Ngày đăng: 06:17 22/04/20




Có rất nhiều lời hứa vô phương nói cho những người khác. Thần Dạ chỉ có thể nói với ngọn núi và bầu trời trống trải , coi như mẫu thân đang ở bên người. Hoặc nhẹ nhàng khe khẽ, hoặc gào lên không tiếng động.

Tối nay, cái âm u bao phủ tất cả sẽ từ từ bị xua tan. Tin tức kia, hắn đồng dạng cũng muốn trước tiên chạy đi nói cho mẫu thân. Hắn muốn cho mẫu thân biết, con trai của nàng, rốt cuộc đã có một ngày sẽ làm một nhà lại đoàn tụ, để từ đó không bao giờ chia lìa nữa.

Mà Bắc Vọng Sơn, cũng là chỗ của tiểu đao trong kiếp này!

Thần Dạ cũng muốn trở lại nơi mà tiểu đao xuất hiện, đi chăm chút nhìn qua một lượt . Dù sao, nó thật sự rất thần kỳ, hoàn toàn ra ngoài nhận thức của hắn. Mặc dù nói, những gì tiểu đao mang cho hắn đều là vô tận lợi ích đến như vậy. Nhưng mà Thần Dạ thờ phụng một đạo lý, trên đời này, chưa bao giờ lại có lợi ích vô duyên vô cớ mà đến như vậy.

Bắc Vọng Sơn, ở vào một chỗ cách đế đô Hoàng Thành hai mươi dặm về phía nam. Địa điểm phía nam này đã có một cái tên rất tế nhị kín đáo sâu xa . . . .

Đỉnh núi cao vạn trượng, như một thanh trường kiếm đứng sừng sững trong thiên địa. Vào mọi thời khắc nó tản ra uy thế thiên địa vô tận , làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Mà nay mặc dù trong đêm tối, vẫn có thể thấy được mây mù lượn lờ trên đỉnh ngọn núi. Mơ hồ trong đó, để lộ ra mấy màu sắc ánh sáng kỳ dị, có thể làm cho người ta trong lúc nhìn lén giống như thấy được quang cảnh chốn Tiên Cung.

Ở trên Bắc Vọng Sơn có đông đảo kỳ hoa dị thảo, quanh cảnh đặc biệt đẹp đẽ. Nó đã hấp dẫn tâm tư của không biết bao nhiêu tài tử trẻ tuổi, thi nhân tha phương đến đây ngắm cảnh.

Tuy nhiên, trước sau lại không ai có thể leo lên được cái nơi có cảnh tượng đẹp đẽ nhất kia của Bắc Vọng Sơn, cho dù những cao thủ cường đại nhất trong hoàng triều thì mắt nhìn đỉnh Bắc Vọng Sơn cũng chỉ có thể hậm hực mà quay về.

Thời gian trôi qua lâu lâu, Bắc Vọng Sơn, dần dần ở trong lòng mọi người đã trở thành một chỗ cấm địa của nhân loại ở đế đô .
Tiểu đao thì đang xoay tròn tại đỉnh đầu của mình, đương nhiên ở trong hòn đá kia cũng không có thanh tiểu đao thứ hai xuất hiện. Nhưng cũng bởi vì sự có mắt của tiểu đao, Thần Dạ mới có thể cảm ứng được ở trong tảng đá kia có khí tức giống nhau như đúc cùng tiểu đao. Nó đang chậm rãi phát tán ra ngoài.

- Chẳng lẽ là tiểu đao ở bên trong tảng đá này với thời gian quá lâu , nên ngay cả tảng đá đều tự nhiên mà mang theo khí tức thuộc về nó?

Thần Dạ suy nghĩ như vậy, bõng nhiên đi vài bước tới bên trên tảng đá kia, rất tùy ý đặt hai tay của chính mình ở trên tảng đá.

Ngay lập tức, khi mà hai tay của hắn đặt lên trên tảng đá thì , tiểu đao cũng là cùng trong lúc đó đã rơi trên tảng đá. Rõ ràng, từng đạo khí tức hủy diệt cường đại mà lại sắc bén bị tiểu đao mạnh mẽ thu nạp từ trong tảng đá ra.

Không đúng, không phải mạnh mẽ thu nạp. Mà là, những khí tức này vốn là thuộc về tiểu đao, hiện tại chẳng qua là thu hồi mà thôi!

Nương theo càng ngày càng nhiều khí tức vốn là thuộc về nó bị tiểu đao hút lấy. Có thể nhìn thấy, ở bên trong quầng sáng bao bọc thì tại bề mặt thân đao chỉ dài vài tấc kia, tất cả rỉ sắt đang lấy một loại tốc độ thập phần thong thả mà bong ra từng mảng . . . .

Đến cuối cùng, tới lúc bên trong tảng đá kia đã không có khí tức bị tiểu đao hấp thu. Bề mặt thân đao mặc dù vẫn không đạt tới loại trơn bóng trong như gương, nhưng ít nhất cũng không có vết tích rỉ sét loang lổ như trước đây vậy. Nó thật giống như là được tẩy trừ một lần, cũng không hoàn toàn có loại cảm giác này!