Đế Quân

Chương 11 : Cổ Đế Điện (2)

Ngày đăng: 06:17 22/04/20




- Vù!

Tiểu đao bay lên không trở lại xoay quanh trên đỉnh đầu Thần Dạ , mà tảng đá bị hai tay của hắn ấn lên phảng phất đã mất đi tất cả năng lượng. Một đạo vết nứt như mạng nhện nhanh chóng chạy ngược lên trên. Không được một hồi, một âm thanh răng rắc vang lên, tảng đá vỡ rời ra, biến thành một đám phấn vụn!

Thần Dạ ngây ra một lúc. Nhưng khi còn chưa phản ứng được thì đột nhiên mặt đất ở chỗ này bởi vì tảng đá kia không còn mà bắt đầu chấn động kịch liệt. Vách núi phía trước hắn liền như lúc gặp động đất mà đang run rẩy mãnh liệt. Muôn vàn khối đá vụn, đang không ngừng tách ra mà rơi xuống.

Động tĩnh to lớn như thế, hẳn là có diện tích bao trùm cực kì lớn. Tuy nhiên, khi Thần Dạ chứng kiến những nơi chịu ảnh hưởng thì lại chỉ vẻn vẹn là ở bên trong vùng bị những tảng đá lớn này bao bọc. Còn ra khỏi khu vực này thì lại gió êm sóng lặng. . . Hơn nữa, bản thân ở trong đó mà sức chấn động sinh ra lại cũng không làm ảnh hưởng được Thần Dạ.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!!

Âm thanh trời long đất lở bắt đầu vang vọng. Mà cả một vách núi trước mặt kia liền dưới ánh mắt của Thần Dạ nhìn kỹ, sau khi tất cả những hòn đá đã rơi xuống hết thì rõ ràng liền hóa thành một cái cửa đá thật lớn!

Một cỗ khí tức phảng phất đến từ hồng hoang lập tức từ bên trong cửa đá kia truyền đi ra ngoài. Vào lúc nó bắt đầu khởi động, không gian liền giống như chợt yên lặng đi. Uy áp đáng sợ nương theo khí tức hồng hoang, phô thiên cái địa mà ùn ùn đến.

Trên đỉnh đầu, tiểu đao lập tức xoay tròn, vầng sáng trắng êm dịu đã bao bọc lấy cả người Thần Dạ từ trên xuống dưới vào bên trong nó. Cùng lúc đó, loại khí tức hồng hoang, mang theo uy áp mãnh liệt cũng đã điên cuồng thổi quét tới.

Không gian, đều đã bị yên lặng nên Thần Dạ cũng không cảm giác được thời gian trôi qua nữa. Bởi vì có tiểu đao bảo hộ, uy áp như thế vẫn không rung chuyển được hắn dù chỉ nửa phần. Tuy nhiên, liền vào lúc loại khí tức hồng hoang này bao phủ toàn bộ hắn, tinh thần Thần Dạ đột nhiên hoảng hốt một hồi, ý thức phảng phất đã biến mất!
Tất cả, đều hình như mới vừa rồi Thần Dạ trải qua một giấc mộng!

Giấc mộng này, có phải chân thật hay không thì Thần Dạ tịnh không rõ ràng lắm. Hắn chỉ biết là, thân thể của mình phi thường mệt mỏi. Ngay khi tỉnh mộng, cả người cũng mềm nhũn ngã ở trên mặt đất, toàn thân đau nhức. So với trong ngày thường hắn tu luyện Giao Long Thể thì còn phải mệt hơn vô số lần!

- Chuyện vừa rồi, là chân thật sao?

Thì thầm nói nhỏ một câu, Thần Dạ cũng không nhịn được nữa mà lâm vào trong giấc ngủ thật sâu!

Sau khi hắn ngủ, vầng hào quang trắng êm dịu của tiểu đao kia hiện lên, bao trùm lấy toàn thân Thần Dạ. Lấy quầng sáng này làm môi giới, từ trong thiên địa, có vô số linh khí thiên ùn ùn kéo đến. Chúng không cần Thần Dạ hấp thu mà liền tiến vào thân thể của hắn. Có tiểu đao dẫn dắt , chúng bắt đầu khởi động cực kì nhanh chóng ở trong kinh mạch , giống như đang tự động tu luyện!

Sáng sớm, trên đỉnh Bắc Vọng Sơn!

Hào quang vạn trượng phủ xuống từ trên bầu trời. Mặc dù nó vô phương xua tan được đám sương mù dày đặc quanh năm suốt tháng không tan này, nhưng cũng khiến cho ở trên đỉnh núi có một cảm giác ấm áp dào dạt.