Đế Quân

Chương 759 : Huynh đệ thân nhân (2)

Ngày đăng: 06:25 22/04/20


Cửa lớn Trấn Quốc vương phủ

luôn mở rộng, thỉnh thoảng lại có thanh âm từ trong truyền đến. Đã nghe

truyền ra tin tức, Thần Dạ trở về, nhưng trong hoàng cung nguy nga vẫn

không chút động tĩnh, giống như người ở bên trong không hề hay biết Trấn Quốc vương phủ bị hắn đích thân phong tỏa hiện tại vẫn duy trì bộ dáng

ba năm trước đây.



Một ngày trôi qua, khi ánh nắng ngày kế tiếp vừa rơi xuống, đột nhiên

mọi người cảm giác được có hai đạo khí tức sắc bén từ từ khởi động trên

không trung, cẩn thận cảm ứng, nguyên lai là hai bên hoàng cung.



Trong lúc nhất thời cơ hồ người của đế đô đều nhanh chóng chạy thẳng về hướng hoàng cung.



Hoàng thất vốn là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, ở trong mắt họ tuy có uy lực vô tận, nhưng uy danh Thần gia cũng không kém hơn hoàng thất.



Đã cách ba năm Thần gia trở lại, hiển nhiên đã có đầy đủ chuẩn bị.



Trận đại chiến này tuyệt đối không có ai nguyện ý bỏ qua không nhìn xem.



- Các ngươi xem, các ngươi xem, quả nhiên là tiểu thiếu gia Thần gia!



- Phải đó! Là Thần Dạ!



- Chào tiểu thiếu gia!



Khi nhóm người Thần Dạ đi tới quảng trường ngoài hoàng cung, thanh âm

cung kính ân cần thăm hỏi vang lên không dứt, trong ánh mắt mỗi người

không hề có nửa điểm tức giận hay oán hận.



Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Thần Dạ khẽ động.



Mọi người tránh ra một con đường, cung nghênh nhóm người Thần Dạ đi vào

quảng trường, có lẽ trong lòng mọi người đều có nghi hoặc, dù sao tội

phản quốc nhưng Thần gia không hề phản bác, hơn nữa sau khi sự kiện phát sinh Thần gia đều mất tích, làm cho người ta cảm giác như sợ tội chạy

trốn.



Nhưng giờ này khắc này trong lòng mọi người vẫn ôm lấy hi vọng.



- Ấn tượng về Thần gia trong lòng dân chúng rất tốt, như vậy sự tình sẽ dễ làm hơn!



Thần Dạ gật đầu, nói:



- Gia gia giữ mình trong sạch, cũng không cho phép Thần gia ỷ thế hiếp

người, hơn nữa công lao của gia gia cùng đại bá nhị bá cực khổ bao năm

mới có hôm nay. Nếu không mà nói dù ta đến báo thù cũng sẽ không làm như vậy!



- Cho nên làm người cần đường đường chính chính!



- Hô!


Sắc mặt Thần Dạ biến đổi.



- Hắn?



Thần Thuận cùng Thần Lệ miễn cưỡng cười.



- Hai người nói đi!



Thần Dạ gấp giọng hỏi.



Thần Thuận nhìn Thần Lệ, Thần Lệ trầm mặc một lúc, nói:



- Hơn một năm trước cha cháu đột nhiên rời đi, chỉ lưu lại một câu nói

là đi tìm mẹ của cháu. Hắn nhờ ta chuyển lời cho cháu, cuộc đời này nếu

hắn không tìm được mẹ cháu hắn vĩnh viễn không trở về Thần gia!



Thần Dạ không khỏi thất thần, chợt nghĩ tới một việc, vội hỏi:



- Nhị bá, khi cha nói những lời này, ngài có cảm thấy cha cháu biết mẹ cháu ở nơi nào không?



Suy nghĩ một lúc, Thần Lệ nói:



- Việc này ta không dám cam đoan, nhưng cha cháu hẳn có chút nắm chắc.



Hai tay Thần Dạ siết chặt lại.



Phụ thân suy sút nhiều năm, không phải thương tâm việc mẫu thân bị bắt

đi, mà là phụ thân mơ hồ biết người bắt mẫu thân là ai, bởi vì hắn vô

năng vi lực nên mới biết thành suy sút.



Cảm giác vô lực kia không phải chỉ với trước mắt, mà là cả đời.



Nếu không với sự lợi hại cùng bất khuất của phụ thân, sao lại đến nỗi suy sút như thế?



Sở dĩ hắn còn lưu ở Thần gia nhiều năm như vậy, hoàn toàn là bởi vì Thần Dạ còn nhỏ, hơn nữa căn cơ bị phế, nếu cha mẹ đồng thời biến mất, đả

kích như thế…Hiện tại Thần Dạ trưởng thành, bày ra thiên phú cùng tiềm

lực, đã đủ làm phụ thân an tâm, cho nên hắn đi rồi, mặc kệ có cứu được

mẹ ra hay không cha đều muốn cùng mẹ ở chung một chỗ, cho dù chịu khổ

cùng phải cùng xuống suối vàng.



Suy đoán của mình quả nhiên là thật sự.



Thần Dạ chợt cười.



- Dạ nhi, đừng lo lắng cho cha cháu, hắn không có việc gì đâu.