Đế Quân
Chương 797 : Tỷ thí (2)
Ngày đăng: 06:26 22/04/20
Dưới đài cao, Tôn Vĩ nhìn
thấy một màn này, trong lòng đau đớn một chút, nhưng còn không đợi hắn
có hành động gì, lại nhìn thấy hắc y nữ tử che mặt đột nhiên giơ cao
trường kiếm trong tay.
- Ngươi đã không dám đánh cuộc, lôi đài này liền không cần để lại chỗ này nữa rồi.
- Tranh!
Kiếm quang dũng động, hàn mang trong con ngươi sáng ngời kia của Niệm
Thần lướt qua, ngọc thủ nhẹ múa trường kiếm, không chút do dự một kiếm
phách ra, một đạo bạch sắc kiếm quang dài ước chừng mười trượng mạnh mẽ
từ trên vỏ kiếm lướt đi, hướng về lôi đài trống trải ở phía trước hung
hăng chém xuống.
- Vị cô nương này, ngươi quá làm càn!
Thân ảnh của Hoàng Vũ vừa động, trực tiếp xuất hiện ở cuối kiếm quang
này, cỗ khí tức không phải là hàn băng kia của nàng con phải băng lãnh
hơn vô số lần bỗng nhiên dữ dội tuôn ra.
Rồi sau đó cuồng phong gào thét, khí tức băng lãnh bàng bạc giống như
thiết trùy vô kiên bất tồi lập tức hướng kiếm quang tật tốc vọt tới.
Vừa chạm một cái, thiết trùy chợt muốn nổ tung lên, rõ ràng khí tức băng lãnh phát ra ở trong đó chẳng những là đống băng không gian chung
quanh, ngay cả kiếm quang lăng lệ kia cũng là bị ngạnh sinh sinh đóng
băng xuống, cũng đã là không thể đi tới nửa phần.
- Hoàng Vũ, hành động này của ngươi có đại biểu ngươi tiếp nhận đánh cuộc của ta hay không?
Niệm Thần cười nói.
Lông mày của Hoàng Vũ khẽ giãn ra, tựa hồ bởi vì khí tức thi triển ra
hết cũng ảnh hưởng tới tính tình của nàng, thanh âm kia nghe đến cũng là rất băng lãnh:
- Ngươi bức người như thế, nếu như ta không ứng chiến, chẳng lẽ không
phải để cho mọi người nơi này cho là ta sợ ngươi sao? Ta đặt lên một
người, Hoàng gia cũng ném lên, nhưng Tam Thiên Thanh Huyễn lưu cũng là
ném không được.
Vì vậy ở trong trùng kích kia, huyền khí hồng lưu hơi mang theo vẻ hắc
sắc kia rõ rnagf cho thấy rơi vào hạ phong, thực lực mà Vân Đông Lưu giờ khắc này bày ra đã không chỉ là cảnh giới Lực Huyền lục trọng.
Mà cho dù còn ở cảnh giới Lực Huyền lục trọng, tu vi cũng so với Thần Dạ cao hơn một tầng.
Nhìn thấy huyền khí hồng lưu đem đối phương gắt gao áp chế, rét lạnh trong ánh mắt của Vân Đông Lưu càng nồng đậm:
- Tiểu tử, nhìn minh bạch chưa, giữa ta và ngươi có chênh lệch căn bản
nhất, có lẽ thủ đoạn của ngươi rất mạnh, có thể đem cái chênh lệch này
bù lại, chỉ tiếc thủ đoạn của bổn công tử đồng dạng cũng rất mạnh!
- Đại chines cũng vừa mới bắt đầu, ngươi đắc ý cái gì? Cái gọi là Yêu
công tử nguyên lai là người nông cạn như vạy, thật không biết người ban
đầu bình chọn ngươi có phải là mắt bị mù hay không.
Bàn về độ hùng hậu của huyền khí, Thần Dạ đúng là không bằng Vân Đông
Lưu, nhưng nếu như hắn liền nghĩ dựa vào cái này mà nghiền áp, vậy thì
si tâm vọng tưởng!
- Tiểu tử, cứ việc mạnh miệng, bổn công tử sẽ đem răng của ngươi đều nhổ hết!
Bàn tay của Vân Đông Lưu chợt nắm chặt, chỉ thấy được huyền khí hồng lưu bàng bạc mạnh mẽ tịch quyển mà ra, cư nhiên hóa thành một đạo vòng xoáy huyền khí lớn nhỏ ước chừng trăm trượng, đem vị trí của Thần Dạ toàn bộ vây quanh.
Ở trong vòng xoáy huyền khí khổng lồ kia, liền là một cỗ huyền khí hồng
lưu mang theo hắc sắc của Thần Dạ chiếm cứ, chỉ bất quá bây giờ nhìn tới so sánh với vòng xoáy huyền khí này, hắc sắc hồng lưu không thể nghi
ngờ là lộ ra vẻ yếu nhược hơn rất nhiều.
- Nghiền nát hắn cho bổn công tử!
Nhìn Thần Dạ ở trong vòng vây của vòng xoáy huyền khí, khuôn mặt Vân Đông Lưu đột nhiên dữ tợn.
Hàn mang kia trong mắt chợt lóe, bàn tay ở trong không gian nặng nề nắm
chặt, nhất thời thanh âm trầm thấp vang dội, chỉ thấy được một phương
vòng xoáy huyền khí kia của hắn liền là xoay tròn ở tốc độ cao, một cỗ
lực đè ép cường hãn cực đoan hung hăng đối với hắc sắc hồng lưu ử bên
trong kia tịch quyển mà đi.