Đế Quốc Bóng Tối

Chương 71 :

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


Vặn vòi, Shinichi móc khăn tay ra, nhúng tí nước, xong kéo ống quần lên, bắp chân ứ lại vết hồng mờ mờ, cậu không khỏi phù một tiếng, mũi giày Akinobu gớm quá đi chứ, xém tí nữa là xước luôn cả da cậu rồi.



Đúng lúc này, cửa toilet được mở ra, có bóng người đứng tại đó.



Shinichi cảm giác mình đang bị nhìn chằm chằm, hơi rợn lưng nghiêng ngó thử thì thấy ngay Akinobu.



“Cậu… đi vệ sinh à?”



“Tôi bảo với họ rằng cần phải gọi một cuộc điện thoại, có thể mất năm phút đồng hồ, cũng có thể là mười phút.” Biểu tình đối phương nhìn không ra một tia cảm xúc dao động.



“Hị hị~ cậu đúng là con người bận rộn có khác.” Shinichi định bụng đi sượt qua y, thình lình khuỷu tay lại bị đối phương túm lại, nhớ tới cái màn mới nãy trong nhà hàng, cậu bèn cười bảo, “Gì vậy, gọi điện thoại còn muốn tôi đứng một bên nghe à?”



Akinobu không đáp, kéo Shinichi trở vào, thuận tay đóng luôn cả cửa WC.



“Làm gì đấy! Không định cho người khác vào WC à? Shinichi hất tay Akinobu ra, trừng mắt nhìn.



“Tôi đã lật tấm bảng bên ngoài thành ‘Đang dọn dẹp’.” Akinobu không nhanh không chậm mà nói.



“Hơ?” Shinichi nhắm mắt gãi gãi đầu, “Đừng nói cậu định ‘hẹn hò’ với tôi trong WC nhà hàng đấy nhé?”



“Ừ.” Akinobu khẽ hừ nhẹ, ngón tay vươn tới muốn nâng cằm Shinichi, còn chưa chạm đến cậu, Shinichi đã ngoắt mặt đi, nghiêng người, bàn tay đẩy mạnh khuỷu tay đối phương rồi mau lẹ vòng người đi ra đằng sau y, đáng tiếc tay còn chưa sờ được tới chốt cửa, cậu liền cảm giác xương cổ mình bị đối phương bóp.



Cậu sững sờ đứng yên, thở dài một hơi hỏi, “Hôm nay rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
“Anh về ngay đây.” Akinobu trả lời ngắn gọn, vươn tay ấn lấy ngón tay Shinichi xuống nút kết thúc cuộc gọi.



Shinichi nuốt nước bọt ừng ực, trưng ra cái mặt gượng cười, “Cậu thấy chưa, cậu cũng không muốn Eva đến lôi tôi về đấy chứ?”



Người trước mặt bỗng nhiên cười khẽ, hai chân bị nâng lên của Shinichi chầm chậm được thả xuống.



“Cậu biết không, thực chất cậu mặc gì cũng không quan trọng.” Akinobu đè sát tới cậu, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên không cạy nổi một khe hở, “Bởi vì quần áo có giá trị tồn tại chỉ là khi tôi cởi chúng ra.”



Tim Shinichi thiếu chút nữa là bị ánh mắt đối phương moi ra khỏi ***g ngực, ngay lúc này, Akinobu lại tách khỏi Shinichi, “Cậu ra trước đi.”



“Ơ?” Hình như là do được Akinobu tha dễ dàng quá, Shinichi có phần không sao tin được.



“Hoặc là cậu muốn ở lại xem tôi tự giải quyết?” Hai tay Akinonu đút trong túi, tư thái nhàn nhã mà lại khiến cho người ta rờn rợn một cảm giác nguy hiểm kinh khủng.



“Khônggggggg!” Lách cách mấy tiếng mở ào cửa ra, Shinichi cuống cuồng bước nhanh ra ngoài, phút cuối còn không quên lật tấm bảng ‘Đang dọn dẹp’ ở cửa trở lại.



Về bàn ăn rồi, vừa mới đặt mông ngồi xuống, Eva ngồi cạnh đã cằn nhằn bất mãn, “Shinichi, anh sẽ không đi hú hí với ai đó trong WC đấy chứ nhỉ?”



“Không có!” Shinichi tí thì lại sặc nước bọt.



“Haha, nếu anh còn chưa về, Eva nói sẽ tự mình thân chinh đi WC bắt anh về đó!” Amanda cũng đồng thời trêu chọc.