Đế Quốc Thiên Phong

Chương 110 : Vân Nghê

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Cảm giác mát rượi theo từng kinh mạch truyền khắp thân thể, chậm rãi đẩy lùi cơn đau đớn toàn thân. Miệng vết thương khép lại với tốc độ vô cùng mau chóng, trong một khoảng thời gian rất ngắn, cái mông bị đốt thành than của Thiển Thuỷ Thanh một lần nữa sáng ra, trở nên nhẵn bóng, hết thảy giống như ai đó vừa thi triển ma pháp thần kỳ.



- Được rồi!



Thiếu nữ vừa lên tiếng, Thiển Thuỷ Thanh lập tức luống cuống tay chân mặc quần vào.



Bàn tay nõn nà đậy nắp bình thuốc mỡ bằng ngọc lại, dán giấy niêm phong, cho vào trong một cái hộp nhỏ, từng động tác của thiếu nữ vừa tinh tế lại dịu dàng.



- Nàng xuất thân từ một thế gia rành về y dược hay sao?



Thiển Thuỷ Thanh bật hỏi.



- Sao rồi, rốt cục ngươi cũng cảm thấy hứng thú với thân phận của ta sao?



Giọng thiếu nữ lộ vẻ không vui.



-...Trong tình hình này, ta nghĩ rằng sau khi được nghe cái tên cao quý của nàng, vì quá sợ hãi mà run rẩy, sau đó làm tan vỡ vẻ đẹp cao thượng thuần khiết do chư thần trên trời dùng ánh dương quang tạo thành.



Thiển Thuỷ Thanh cẩn thận chọn từ dùng câu.



Thiếu nữ phì cười, như ánh bình minh xua tan làn sương buổi sớm, khiến cho hắn nhìn ngây ngất không chớp mắt.



- Miệng lưỡi ngươi trơn tru quá, ngươi lại không giống kẻ biết sợ hãi người khác...Ta tên là Vân Nghê.



Nàng vẫn đáp, dù Thiển Thuỷ Thanh không ca ngợi, nhưng lòng nàng vẫn cảm thấy mát rượi như dòng suối chảy xuôi, vô cùng êm dịu.



- Vân Nghê...



Thiển Thuỷ Thanh lẩm bẩm tên nàng trong miệng mấy lần:



- Ta chưa từng nghe nói có công chúa nào có danh hiệu là Vân Nghê.



- Ta không phải công chúa.



Vân Nghê cất hộp thuốc đi, nhìn lên trời:



- Công chúa, sẽ không ra chiến trường.
- Chuyện tệ nhất không phải là ngươi không thể có phản ứng chính xác nhất căn cứ vào tình hình chiến đấu, mà là ngươi không hề có phản ứng gì! Bích Không Tình bày bố mê cục này bất kể là chúng ta nhìn thấu hay không, đều phải ứng phó. Cho dù là ứng phó sai lầm cũng tốt hơn không có ứng phó rất nhiều!



Mộc Huyết chậm rãi nói.



- Ngươi đã hiểu chưa? nguồn



Thiển Thuỷ Thanh thầm run lên trong lòng, đáp lớn:



- Tạ ơn đại nhân chỉ điểm, thuộc hạ đã hiểu!



- Tốt lắm, nếu như đã hiểu, ngươi không nên đừng ngây ra ở đây làm gì, bây giờ ngươi lập tức rời khỏi nơi này, trở về xe ngựa!



Mộc Huyết nói.



Cái gì? Thiển Thuỷ Thanh chấn động.



Mộc Huyết nhìn về phía trước, vẻ mặt chăm chú:



- Bích Không Tình là một viên tướng giỏi dưới trướng Bão Phi Tuyết, nói về võ công, nói về chức vụ, nói về tài năng chỉ huy đều hơn ta rất xa. Nếu như hắn đã bày ra thế cục như vậy, chắc chắn không thể nào không có biến hoá, tới lúc đó hắn nổi giận tấn công, nhất định sẽ dốc hết bản lãnh ra...Tóm lại là trận chiến này kết quả ra sao rất là khó nói, nhưng ít nhất không thể để cho cô nương bên trong xe ngựa bị liên luỵ. Huyết Phong Kỳ phái năm trăm trọng binh đi theo bảo vệ nàng, nhất định nàng là nhân vật vô cùng quan trọng, cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể để cho nàng rơi vào tay địch. Thiển Thuỷ Thanh, bây giờ ta lập tức muốn ngươi trở về bảo vệ cô nương ấy, một khi chiến cục có vẻ không ổn, hãy lập tức đánh xe rời đi, trước khi chưa gặp được viện binh không được quay lại!



Những lời của Mộc Huyết có mấy phần bi tráng, mang vẻ thê lương của tráng sĩ một đi không trở lại. Thiển Thuỷ Thanh vẫn còn do dự, Thích Thiên Hữu đã quát to:



- Còn không mau cút đi! Trở về xe ngựa ngay lập tức!



Thiển Thuỷ Thanh nghiến răng, lại quay về bên xe ngựa một lần nữa.



Phía sau hắn, Mộc Huyết đang hạ lệnh:



- Đội kỵ binh chuẩn bị, mục tiêu là cánh quân tiên phong cánh trái của địch, tấn công!



Lúc này Thiên Kỵ Vệ chỉ còn lại hơn tám trăm người, trở thành lực lượng nòng cốt trung kiên của đội vận lương. Thích Thiên Hữu giục ngựa xông lên trước nhất, tay múa trường mâu, dáng vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh, với khí thế như một mũi nhọn vô cùng lợi hại không gì ngăn nổi hung hăng xông thẳng về phía địch.



Thiên Kỵ Vệ dũng mãnh xông lên trên vùng bình nguyên bằng phẳng tạo thành một luồng lũ khổng lồ, cuốn thành một cơn thuỷ triều chết chóc ngang qua đất bằng, mang theo từng cơn sóng dữ cuồn cuộn ào về phía địch.



Trên vùng bình nguyên rộng rãi mênh mông thoáng chốc hiện lên một dòng máu chảy hùng hồn tráng lệ, dưới trời xanh mây trắng, vẽ nên một bức hoạ hùng vĩ của một nhóm người không sợ chết, cũng không khuất phục...