Đế Quốc Thiên Phong

Chương 115 : Tình như lửa cháy

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Đại thảo nguyên trước mắt mênh mông bát ngát, xanh um tươi tốt, cỏ xanh gần như cao ngang thắt lưng hai người.



Bầu trời trên đại thảo nguyên có mây nhẹ, cỏ xanh gợn thành từng đợt sóng nhấp nhô. Một đàn hươu đang chạy như điên trên thảo nguyên Phong Nhiêu, phía sau, một con Phong Lang đơn độc đang gào thét đuổi theo không ngừng.



Trên trời, một loài chim cánh dài không biết tên liên tục kêu lên, còn có sinh vật giống như loài rùa khổng lồ trên lục địa không ngờ có thể đứng thẳng trên hai chân sau.



Một dòng sông lớn đi ngang qua thảo nguyên, tưới mát cho vô số vùng đất phì nhiêu, là nơi cho các loài động vật yên tâm sinh sống.



Nếu như có thể tìm một chỗ cao nhìn xuống, có thể thấy được cảnh tượng muôn thú chạy nhảy khắp nơi.



Rốt cục đã đến bờ sông...



Vân Nghê không còn đứng vững được nữa, để mặc chính mình ngã nhào vào lòng Thiển Thuỷ Thanh.



- Nơi này...thật đẹp.



Nàng cất tiếng ngợi khen tận đáy lòng.



- Để ta đoán xem nàng đang nghĩ gì...



Lúc này thương thế của Thiển Thuỷ Thanh đã giảm nhiều, tinh thần cũng thoải mái hơn, hắn cười nói:



- Ta đoán...Nếu như có thể, nàng tình nguyện ở lại đại thảo nguyên này vĩnh viễn!



Vân Nghê đang nằm trong lòng Thiển Thuỷ Thanh liền ngước mặt lên nói;



- Chàng là nam nhân hiểu biết tâm lý nữ nhân rành rẽ nhất mà ta đã từng gặp.



Đây là lời khen ngợi? Hay là châm chọc? Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười.



- Nàng không định đi tắm một chút sao? Text được lấy tại



Thiển Thuỷ Thanh hỏi.



Mắt Vân Nghê lập tức sáng ngời.



Bôn ba vất vả mấy ngày liền làm cho dung nhan xinh đẹp của Vân Nghê bị che lấp dưới lớp bụi đất phong trần, từ tiểu thư đài các trở thành cô bé lọ lem, toàn thân không có chỗ nào là không cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.



Đề nghị của Thiển Thuỷ Thanh như dòng suối mát bất chợt tuôn chảy vào giữa ngày nắng nóng, làm cho người ta khó mà từ chối được sự hấp dẫn của nó.



- Không cho chàng nhìn trộm!



Nàng thật thà nói.



- Ta sẽ cố gắng đi ra xa một chút.



Thiển Thuỷ Thanh cười nói.



Hắn trả lời trực tiếp và khẳng định như vậy, ngược lại làm cho trong lòng Vân Nghê dâng lên cảm giác thất vọng.



- Nhưng thị lực của ta rất tốt, tuy ở xa một chút nhưng cũng có thể thấy rõ ràng.



Thiển Thuỷ Thanh nói thêm.



- Chàng đáng chết!
-...Ta đang ngủ, ngủ rất say, hiện tại đang nói mớ.



Thiển Thuỷ Thanh đáp.



Vân Nghê phì cười, lại hỏi tiếp:



- Chàng có lạnh không?



- Đúng vậy, ta rất lạnh, lạnh đến nỗi ta hận không thể trở lại tình trạng bị thương khi trước, hận không thể làm cho vết thương của mình vĩnh viễn không lành, hận không thể làm một tên sắc lang, hung hăng cuồng bạo nằm bên cạnh con cừu nhỏ bé của ta một lần...



Vân Nghê chu cao đôi môi nhỏ nhắn:



- Tên sắc lang nhát gan kia...Tấm da hổ này rất lớn, chàng lại đây nằm đi!



- Ta chỉ sợ ta đến đó rồi, lại không thể bỏ đi được.



Thiển Thuỷ Thanh thở dài.



Vân Nghê tức giận đến nỗi muốn đá cho Thiển Thuỷ Thanh một cái:



- Nếu chàng không tới, sau này đừng mong tới được!



Thiển Thuỷ Thanh tiến lại chui vào trong tấm da hổ.



Dưới ánh lửa, đôi mắt Vân Nghê sáng như ánh sao trời, trong suốt xinh đẹp đến nỗi dường như không thuộc thế giới này.



Thiển Thuỷ Thanh tham lam hít lấy hít để hương thơm trên thân thể Vân Nghê, hắn nhìn nàng đắm đuối, hai mắt mở to không chớp lấy một lần.



Có những việc, không thể phân biệt rõ ràng.



Có những việc, rốt cục cần nam nhân chủ động.



Môi Thiển Thuỷ Thanh nhẹ nhàng lướt trên mặt Vân Nghê, trái tim nàng đập mạnh hơn, nhưng vẫn không có cử chỉ gì phản kháng.



Cho nên môi Thiển Thuỷ Thanh dần dần lướt qua tai, mắt, mũi, môi, lưỡi của Vân Nghê, dần dần Vân Nghê cũng đáp ứng cuồng nhiệt hơn, không còn cự tuyệt nữa, mà là khao khát.



Ngọn lửa yêu đương cùng dục vọng bừng bừng cháy mạnh.



Hành động của Thiển Thuỷ Thanh dần dần trở nên bạo dạn hẳn lên.



Nhiều ngày gần gũi nhau cùng trải qua nhiều lần sinh tử rốt cục đã nảy nở cảm tình, giống như cơn hồng thuỷ phá vỡ con đê, phá vỡ hết thảy mọi sự ràng buộc, ào ào xông thẳng tới miền Cực Lạc...



Thảo nguyên hoang vắng dấy lên một trận lửa tình đốt cháy tận trời cao, hoả thiêu vạn vật.



Tình yêu, dường như là rượu vừa ngon vừa ngọt.



Hạnh phúc, như một đoá hoa nở rộ.



Hết thảy, tựa như ảo mộng mà thôi...



Một âm thanh đau đớn nho nhỏ vang lên, rốt cục Vân Nghê cũng bộc phát tất cả tình cảm của mình, nàng thở hổn hển, mặc tình cho Thiển Thuỷ Thanh hành động, miệng thì thào:



- Thiếp yêu chàng...Thuỷ Thanh, cho dù chết cả trăm lần cũng không hối tiếc.