Đế Quốc Thiên Phong

Chương 116 : Phi Tuyết

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Nắng ban mai chiếu rọi giữa lúc giao thời của đêm và ngày tạo nên một mảng ánh sáng sặc sỡ lần lượt thay đổi.



Thiển Thuỷ Thanh ngắm dung mạo ngây thơ khả ái, đẹp đến rung động lòng người đang nằm bên cạnh mình. Nàng đang đỏ ửng mặt mày, tóc mai phất phơ nhẹ bay theo gió, trông ôn nhu vô kể sau lúc ấy...



Thiển Thuỷ Thanh nâng gương mặt nàng bằng hai tay với vẻ yêu thương trìu mến, đột nhiên để thân mình loã thể như vậy chạy ra ngoài, đứng giữa trời đất, quay mặt nhìn vầng dương rống to:



- Thiển Thuỷ Thanh ta bây giờ tuyên bố với thiên hạ, từ hôm nay trở đi Vân Nghê sẽ là thê tử của ta! Trong suốt kiếp này, ta chỉ yêu một mình Vân Nghê, ta sẽ dùng tính mạng của ta bảo vệ cho nàng, lấy dũng khí và máu thịt của ta vì nàng mà chiến đấu...!



Sau khi trang trọng đọc lời tuyên bố thành hôn giữa thảo nguyên mênh mông bát ngát, Thiển Thuỷ Thanh đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Vân Nghê đã ngồi dậy, ánh mắt nhìn hắn vương đầy lệ nóng.



- Ta cũng tuyên bố...cả cuộc đời này, lòng của Vân Nghê, thân của Vân Nghê thuộc về Thiển Thuỷ Thanh, suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn không phụ bạc!



Vân Nghê quỳ xuống đất nói, giọng nàng tuy khẽ khàng như vô cùng trang trọng.



Thiển Thuỷ Thanh vội chạy tới:



- Tốt lắm, Vân Nghê, từ giờ trở đi, nàng là thê tử của ta.



Thiển Thuỷ Thanh hưng phấn nói.



Vân Nghê nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, phì cười:



- Chỉ như vậy mà muốn đem con gái người ta xuất giá hay sao? Cũng quá tiện nghi cho chàng rồi!



Thiển Thuỷ Thanh cười ha hả xoa tay:



- Nghi thức hơi đơn giản, nhưng về sau có thể bổ sung...Chờ sau khi chúng ta trở lại thành Cô Tinh, ta sẽ bổ sung một lễ cưới thật to cho nàng.



Sắc mặt Vân Nghê hơi thay đổi:



- Không cần, thiếp cảm thấy được như vậy đã là tốt lắm...



Thiển Thuỷ Thanh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không nói thêm gì nữa.



Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu như Vân Nghê không muốn nói thì tuỳ ý nàng thôi. Thiển Thuỷ Thanh thân là người từ thế giới khác đến, rất hiểu chuyện tôn trọng sự riêng tư của người khác.



Đột nhiên hắn phát hiện được cái gì đó, mắt nhìn chăm chú ra xa.



Phía Nam của thảo nguyên bay tới từng đám mây trắng lớn, đến khi những đám mây kia tới gần một chút, Thiển Thuỷ Thanh mới phát hiện đó không phải là mây, mà là một đàn ngựa rất đông.



Ngựa này không giống với ngựa bình thường chút nào.



Toàn thân chúng trắng như tuyết, hay nói đúng hơn là màu trắng bạc, bờm của chúng rất dài, thân hình cao lớn, bốn vó to khoẻ, trên trán còn có một cái dấu bằng bạc sáng ngời.



- Vân Nghê nàng mau xem, chính là Thiên Tông Thần Mã!



Thiển Thuỷ Thanh hô to.



- Trời ơi, không ngờ chúng ta gặp được thần mã trong truyền thuyết, nghe nói chúng nó là sinh vật chạy nhanh nhất trên thế giới này, cho tới bây giờ chưa người nào có thể bắt được chúng. Hơn nữa tính cách của chúng vô cùng táo tợn, sức mạnh vô cùng, lúc đi thành đàn ngay cả sư tử, hổ, báo cũng phải né tránh. Hoàng đế đời thứ hai của Đế quốc Thiên Phong từng gặp được một con Thiên Tông Thần Mã, chuyện đó trở thành một chuyện đắc ý nhất trong cuộc đời ông, tuy nhiên đáng tiếc là cuối cùng ông cũng không thể thu phục con Thiên Tông Thần Mã kia thành vật cỡi của mình.



Vân Nghê kêu lên như bị kim đâm.



- Thiên Tông Thần Mã vốn tính tình cao ngạo, trừ phi có người chạy nhanh hơn nó, khí lực mạnh hơn nó, nếu không nó sẽ không chịu phục ai cả.



Không ngờ Thiển Thuỷ Thanh cũng có chút hiểu biết về loài vật này:



- Theo truyền thuyết chúng có một năng lực đặc biệt, chính là có thể biết trước nguy hiểm, một khi có chuyện gì nguy hiểm đến gần, chúng nó sẽ lập tức chạy thoát, bởi vậy muốn bắt được chúng nó vô cùng khó khăn.



Thiên Tông Thần Mã chính là sinh vật cao quý, chúng nó đứng đầu trong các loài sinh vật ăn cỏ, những sinh vật bình thường thậm chí không chịu nổi một cước của chúng. Tuy nhiên chỉ cần không trêu chọc tới chúng, bình thường chúng vẫn là loài vật có tính ôn hoà.



Giờ phút này đàn Thiên Tông Thần Mã dưới sự dẫn dắt của một con cao lớn có vẻ là đầu đàn đã băng qua được hơn phân nửa thảo nguyên. Chúng nó chạy tới những mảng cỏ xanh tươi tốt hưởng thụ bữa ăn của mình, vài con Thiên Tông Thần Mã còn nhỏ đang quanh quẩn kêu bên cạnh mẹ chúng, lại bị ngựa mẹ vội vàng ngăn cản chúng chạy chơi tán loạn.



Vân Nghê hưng phấn chỉ con Thiên Tông Thần Mã đầu đàn:



- Nó đẹp quá...thiếp muốn có nó!




Khoảng cách xa trăm mét chẳng mấy chốc là đến, Phi Tuyết như một con bò tót điên dại, hung hăng lao thẳng tới chỗ Vân Nghê.



O0o



Bùng!



Bụi mù bốc đầy trời, Phi Tuyết hí lên đau đớn rồi ngã xuống.



Đầu Phi Tuyết bị Thiển Thuỷ Thanh đấm một cái rất mạnh, chân trái cũng bị Thiển Thuỷ Thanh hung hăng đá cho một cước.



Hai đòn này gần như đã làm hao hết sức lực toàn thân của Thiển Thuỷ Thanh.



Chân trước của nó sụm xuống, cả thân mình ngã quỵ trên mặt đất, Thiển Thuỷ Thanh theo đó cũng ngã xuống đất.



Thiển Thuỷ Thanh chạy tới đỡ Vân Nghê lúc ấy chỉ còn cách Phi Tuyết chừng hai thước, trong lòng vẫn còn kinh hoảng không thôi.



- Thật xin lỗi, Vân Nghê, làm nàng sợ hãi!



Vân Nghê lắc đầu:



- Là thiếp vô dụng, bằng không chàng cũng không phải làm cho nó bị thương.



- Quên đi, nói chuyện này có nghĩa gì chứ? Ta chỉ muốn nàng hiểu rằng, trong đời ta, nàng là quan trọng nhất!



Thiển Thuỷ Thanh thành thật nói.



Thiển Thuỷ Thanh quay đầu lại nhìn Phi Tuyết đang nằm rên rỉ trong đau đớn, rốt cục thở dài.



Sức lực mà Thiển Thuỷ Thanh đã dùng hắn hiểu rất rõ, hai đòn này chắc chắn làm cho Phi Tuyết bị thương không nhẹ.



Người ta nói Thiên Tông Thần Mã có năng lực biết trước nguy hiểm, chuyện này không biết có thật hay không, Thiển Thuỷ Thanh không rõ. Nhưng ít ra Thiên Tông Thần Mã không có khả năng biết trước biến cố xảy ra bất thình lình, Thiển Thuỷ Thanh không có địch ý với Phi Tuyết, cho nên nó không cảm thấy nguy hiểm, nhưng lúc mà Phi Tuyết muốn tấn công Vân Nghê, sự tình đã có biến hoá.



Nếu quả thật Thiên Tông Thần Mã có thể biết trước nguy hiểm, vậy trong khoảnh khắc trước khi nó húc vào Vân Nghê, nó phải biết được sắp xảy ra chuyện gì.



Nếu thật sự là như vậy, với loài sinh vật cao ngạo như nó, đích xác sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thừa cơ hội xúc phạm.



Hoặc là lần này, có lẽ chính mình đã sai lầm.



Thiển Thuỷ Thanh nghĩ vậy, không khỏi cất tiếng thở dài.



O0o



Phi Tuyết đi rồi, bước chân khập khiễng, mang theo đàn Thiên Tông Thần Mã cùng nhau rời khỏi.



Tính tình cao ngạo của Thiên Tông Thần Mã khiến cho Phi Tuyết nhận thua, sau đó yên lặng ra đi.



Vân Nghê lau mồ hôi trên trán cho Thiển Thuỷ Thanh, sau đó dịu dàng hỏi:



- Thuỷ Thanh, chúng ta không cần con ngựa kia nữa, được không?



Thiển Thuỷ Thanh cười nói:



- Không, nó đã thuộc về chúng ta.



- Chàng nói gì vậy? Thiếp không hiểu!



Vân Nghê kinh ngạc hỏi.



- Ta đang nói, có lẽ ta nhìn sai ngạo tính của Thiên Tông Thần Mã, nhưng ít ra không nhìn lầm về linh tính của nó. Chúng nó là loài sinh vật có trí tuệ phi phàm, chúng có có cách sống của riêng mình, nhưng dù cho chúng thông minh đến mức nào đi nữa, cũng không có khả năng so với sự thông minh của con người. Chúng nó vẫn là súc sinh, có nguyên tắc sinh sống và hành vi riêng biệt, cho nên nếu như ta đoán không sai, ngày mai nó sẽ thuộc về chúng ta.



Thiển Thuỷ Thanh đáp với giọng hết sức tự tin.



Ánh bình minh trong lúc này sáng lên, chiếu vào người Thiển Thuỷ Thanh, ánh hồng khiến cho dáng người cao ngạo kia càng trở nên to lớn.