Đế Quốc Thiên Phong

Chương 119 : Mượn dao giết người

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Thành Cô Tinh, lầu Trích Nguyệt.



Vân Nghê ngồi nhìn ra chốn xa xa, trong mắt ngập nỗi buồn vô tận, cuối cùng thở dài sâu kín.



- Tiểu thư, trà Bạc Hà Băng Liên của người đây.



Một tên tỳ nữ áo xanh cầm một cái bát sứ men xanh khắc hoa cẩn thận đi tới.



- Đặt ở đó là được.



Vân Nghê thờ ơ nói.



- Dạ!



Tỳ nữ cung kính đáp, mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng rốt cục lại không dám nói.



- Có phải Nam Trấn Đốc đến hay không?



Vân Nghê không quay đầu lại hỏi.



- Dạ!



Tỳ nữ vội đáp.



- Mời Nam Trấn Đốc vào đây.



Vân Nghê nói.



Nam Vô Thương sau khi thay đổi quân trang trông có mấy phần nho nhã, bề ngoài hắn hào hoa phong nhã, giống một tên thư sinh hơn là một tướng quân.



Nếu không tận mắt nhìn thấy, không ai có thể ngờ được, đường đường Trấn Đốc của Thiết Huyết Trấn danh chấn Đế quốc Chỉ Thuỷ, chỉ dùng lực của một Trấn mà có thể phong toả Tam Trùng Thiên, làm cho đại quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ nửa bước cũng khó đi lại là một người có vẻ ngoài giống như thư sinh vậy.



Thế nhưng tên Nam Vô Thương này còn được Hoàng đế của đế quốc Thiên Phong tự thân sắc phong là Tướng quân Tĩnh Nghịch, suất lĩnh hai vạn binh sĩ dưới quyền chiến đấu với đại quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.



Hắn và ca ca của Vân Nghê là Vân Lam được xưng là Thiên Phong Song Tú, một người dương oai sông Ác Lãng, kẻ còn lại danh chấn Tam Trùng Thiên.



Lúc này Nam Vô Thương đi vào trong nội đường, gương mặt anh tuấn thoáng hồng lên. Hắn vừa nhìn thấy Vân Nghê liền chu đáo thi lễ, sau đó mới nói:



- Vân tiểu thư, Vô Thương quấy rầy.



Vẫn chưa thành thân cho nên tuy Vân Nghê là vị hôn thê của hắn, hắn cũng không dám quá mức đường đột, chỉ có thể gọi nàng là Vân tiểu thư.



Vân Nghê chỉ ừ hử một tiếng.



Nam Vô Thương lấy trong ngực áo ra một cái hộp gấm nhỏ, đi đến bên cạnh Vân Nghê dịu dàng nói:



- Ta biết Vân Nghê nàng vốn thích hoa cỏ chữ tranh, cho nên đặc biệt sai người bái phỏng một vài vị danh gia vọng tộc trong thành Cô Tinh. May nhờ phúc của tiểu thư nàng rốt cục tìm được một gốc cỏ Mê Thiên, cỏ Mê Thiên có tác dụng làm giảm đau hết mệt, cầm máu liền da, công hiệu thần kỳ, nếu dùng chế tạo Sinh Cơ tán chính là thượng phẩm không có gì tốt hơn được nữa. Vân tiểu thư nàng gia học uyên thâm, vì tướng sĩ tiền phương chúng ta mà mang thuốc tốt đến đây, trước hết Nam Vô Thương xin tạ ơn tiểu thư. Gốc cỏ Mê Thiên này xin tặng tiểu thư, gọi là biểu lộ chút tâm ý.



Cỏ Mê Thiên là loài cỏ quý trên đời hiếm có, sở dĩ Sinh Cơ tán của Vân gia vô cùng thần diệu phần nhiều nhờ vào tác dụng của loại cỏ thẩn kỳ này, chính là loại nguyên liệu khó kiếm, luyện chế không dễ. Thiển Thuỷ Thanh có phúc lớn bằng trời, Vân Nghê được Vân gia nhờ vả mang thuốc ra tiền tuyến cho Nam Vô Thương, cuối cùng toàn bộ đem sử dụng cho Thiển Thuỷ Thanh.



Vân Nghê chỉ nhìn thoáng qua chiếc hộp gấm kia nhưng không động chút nào, hờ hững đáp:



- Đa tạ tướng quân lo lắng, mấy hôm nay tướng quân tới chơi mỗi ngày đều đem theo lễ vật, căn phòng nhỏ của ta chỉ e không còn chỗ chứa lễ vật của tướng quân.


Lôi Hoả vốn không dễ gì mở miệng không ngờ cũng bật thốt:



- Tuy nhiên lần này, dường như tâm sự của hắn còn lớn hơn lần trước.



Thích Thiên Hữu nói:



- Nếu như hắn không muốn nói ra, chúng ta cũng đừng ép hắn. Nào, mọi người cùng nhau ngồi xuống uống một chén, dù sao đi nữa, chưa có lần nào hắn uống quá chén.



Lúc nói những lời này, bọn họ đang đứng cạnh Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh chỉ cười ha hả:



- Nếu muốn nói xấu người khác, tốt nhất các ngươi nên tránh đi chỗ khác là hơn! Ta vốn không có tâm sự gì, chỉ là nhàn rỗi sinh nhàm chán nên đến đây ngồi mà thôi, nào, mọi người cùng uống!



Vẻ mặt Thiển Thuỷ Thanh ung dung, ánh mắt điềm tĩnh thoáng lộ nét cười, nhưng tâm niệm trong lòng hắn đang gởi trên lầu Trích Nguyệt. Vân Nghê, nàng có biết lúc nào ta cũng nhớ đến nàng, ta uống rượu cũng không dám uống nhiều, ngủ cũng không dám ngủ say. Ta sợ ta không đủ cứng rắn vô tình để lộ ra ngoài, càng sợ ta đang ngủ vô tình nói mớ mà bại lộ. Mỗi ngày tuy trong lòng ta chịu đựng giày vò đau khổ, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười với mọi người. Những lúc nhớ đến nàng lại phải tìm cách cố quên nàng đi, cố gắng chú ý vào hiện tại trước mắt.



Ta yêu nàng, nhưng, ta lại phải quên nàng!



Nỗi lòng cay đắng loé lên trong ánh mắt rồi biến mất, gương mặt Thiển Thuỷ Thanh vẫn tươi cười như trước:



- Thích đại ca, lần này Thiển Thuỷ Thanh gặp nạn không chết, phải cảm tạ huynh và Mộc Giáo Vệ trượng nghĩa giúp lời!



Sắc mặt Thích Thiên Hữu sa sầm:



- Mộc Vệ Giáo đã không còn là Mộc Vệ Giáo, mà là Mộc Lữ Úy.



- Chuyện này đệ đã biết, tuy nhiên đâu có gì là quan trọng? Trong lòng mọi người, chẳng lẽ Mộc Vệ Giáo trở thành Mộc Lữ Úy, mọi người không còn tôn trọng ngài sao? Chẳng lẽ Thích đại ca huynh về sau không còn nghe lệnh của ngài sao?



Thiển Thuỷ Thanh hỏi lại.



Thích Thiên Hữu ngẩn người ra, sau đó bật cười ha hả:



- Đúng vậy, đúng vậy, Mộc Vệ Giáo vĩnh viễn vẫn là Mộc Vệ Giáo của chúng ta. Nhãi con đệ nói rất đúng, tuy nhiên làm thế nào đệ biết được chuyện của Mộc Vệ Giáo?



Gương mặt Thiển Thuỷ Thanh lộ vẻ mỉa mai:



- Có người mới được thăng quan, đến tìm đệ diễu võ giương oai một phen.



Ai nấy ngẩn người, sau đó đồng thời kêu lên:



- Là Hành Trường Thuận?



- Đúng vậy, hắn vừa tới đây!



Thiển Thuỷ Thanh cười ha hả.



- Hắn không làm gì ngươi sao?



Phương Hổ vội hỏi.



- Ta vẫn còn sống.



Thiển Thuỷ Thanh lại cười.



Ánh dương quang tuy sáng lạn, nhưng vẫn không xua tan được nỗi lo trong lòng mọi người.