Đế Quốc Thiên Phong

Chương 120 : Chuyện về Thiên Nhân Trảm

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Một hớp rượu cay nồng vừa vào bụng, giống như có lửa đang thiêu đốt bên trong làm cho hào khí xung thiên.



Lôi Hoả vỗ bàn hét lớn:



- Các người đều là lão binh lăn lộn sa trường bao nhiêu bận, sớm nên xem thường sống chết, vì sao bây giờ cả bọn vẻ mặt như đưa đám, giống như chưa từng thấy người chết bao giờ? Hành Trường Thuận hắn là cái thá gì? Lão tử mà nổi nóng, sẽ bắt hắn lại đây nện một trận rồi nói sau!



Hai huynh đệ Phương Hổ Phương Báo nhìn nhau, cùng thở dài: Không biết chính là phúc!



Thiển Thuỷ Thanh vỗ vỗ vào vai Lôi Hoả cười nói:



- Đúng ra ta phải tán thành những lời ngươi vừa nói, sau đó vỗ ngực hét Hành Trường Thuận là cái rắm gì, liếm giày cho huynh đệ ngươi cũng không xứng! Tuy nhiên có một số việc ta muốn nhắc nhở cho ngươi biết, ta muốn nói rằng...ngươi muốn nện hắn e rằng hơi khó, nhưng bị hắn nện thì đơn giản hơn nhiều!



- Vì sao vậy?



Lôi Hoả không hiểu.



- Có lẽ ngươi vẫn chưa biết, Hành Trường Thuận làm thế nào mà được thăng chức Lữ Úy phải không?



Thiển Thuỷ Thanh hỏi hắn.



Lôi Hoả lắc đầu.



Phương Hổ thở dài:



- Hắn có danh hiệu Bách Nhân Trảm, khác với những người khác.



- Bách Nhân Trảm?



Lôi Hoả ngơ ngác:



- Bách Nhân Trảm là cái gì? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m



Mấy người xung quanh suýt nữa sặc, không tưởng tượng được tên Lôi Hoả tính tình thẳng thắn này ngay cả Bách Nhân Trảm là gì mà cũng không biết được.



- Cái gọi là Bách Nhân Trảm, chính là đã giết được một trăm tên địch trở lên, mới được gọi là Bách Nhân Trảm.



Thiển Thuỷ Thanh bất đắc dĩ vỗ vai Lôi Hoả giải thích cho hắn.



Lôi Hoả sững sờ, sau đó la lên với vẻ không phục:



- Khó lắm sao? Chỉ một trận ở gò Phong Xa, ba trận ở điếm Trú Mã, trước sau mỗ đã giết được mười mấy tên địch. Nếu như đánh thêm vài trận như vậy, mỗ cũng được gọi là Bách Nhân Trảm còn gì?



Phương Hổ đưa tay cốc đầu hắn một cái:


Thích Thiên Hữu uống hết chén rượu, sau đó thản nhiên đáp:



- Lúc hắn giết được tên địch thứ một ngàn lẻ một, bởi vì tấn công quá mạnh, viện quân không tiếp cứu kịp thời, khí lực của hắn dần dần cạn kiệt, cuối cùng bị địch nhân đâm một thương vào ngực...hy sinh!



- Không thể nào?



Anh em họ Phương đồng thời kêu to:



- Mắt thấy vừa trở thành Thiên Nhân Trảm, chuẩn bị thăng làm tướng quân, vì sao lại chết? Như vậy cũng thật là quá đáng!



Thích Thiên Hữu cười hăng hắc:



- Thế sự mênh mông, ai có thể lường hết được? Trên đời này còn rất nhiều chuyện quá đáng hơn như vậy nữa, các ngươi có cần vì chuyện này mà kêu trời không?



- Vậy...từ đó về sau không có ai trở thành Thiên Nhân Trảm nữa sao?



Lôi Hoả hỏi.



Thích Thiên Hữu thờ ơ đáp:



- Ta nghĩ...hẳn là không có!



Mọi người ai nấy nhụt chí.



Thì ra, trên thế gian này không có Thiên Nhân Trảm còn sống!



Thiển Thuỷ Thanh cười hỏi Thích Thiên Hữu:



- Đoạn cố sự về tên Cuồng Long võ sĩ kia vì sao không được lan truyền ra ngoài vậy?



- Cố sự về người đã chết, có gì hay mà lan truyền?



Thích Thiên Hữu lại hớp một ngụm rượu.



- Vậy vì sao Thích thiếu lại biết được cố sự này?



Thiển Thuỷ Thanh lại hỏi.



Lúc này Thích Thiên Hữu đứng dậy:



- Tiểu tử ngươi hỏi nhiều quá! Bây giờ Hành Trường Thuận đã trở thành Vệ Giáo của chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể gây phiền phức cho đệ, vậy mà đệ vẫn còn lòng dạ hỏi chuyện nọ chuyện kia, ta thấy đệ nên quan tâm đến mạng nhỏ của mình một chút là hơn. Bây giờ ta tới tiệm bán quan tài đây, bảo tên chủ tiệm làm cho đệ một cỗ thật tốt!



Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc nhìn theo bóng Thích Thiên Hữu, hắn biết rõ, đoạn cố sự mà Thích Thiên Hữu vừa kể, nhất định hắn vẫn chưa kể hết...