Đế Quốc Thiên Phong
Chương 124 : Luận anh hùng
Ngày đăng: 16:38 18/04/20
Thiển Thuỷ Thanh ngồi ở giữa thôn, tay mân mê Hổ Nha đao, mặt mỉm cười nhìn thiếu niên kia hiện tại đã bị trói thành một chiếc bánh chưng. Trong giây phút này, ánh mắt thiếu niên vẫn toát ra sự phẫn nộ và bất khuất.
- Ngươi tên là gì?
Thiển Thuỷ Thanh hỏi.
- Vô Song.
Thiếu niên ngước mặt trả lời.
- Vô Song? Không có họ sao?
Thiển Thuỷ Thanh nhíu mày.
- Dân đen vốn không có họ!
Nghe câu đáp này, trong lòng Thiển Thuỷ Thanh khẽ run lên.
- Chẳng lẽ ngươi không phải là thôn dân của thôn Phương Gia sao?
Hắn hỏi tiếp.
- Nếu ta là thôn dân ở đây, e rằng đã sớm bị Đế quốc Chỉ Thuỷ bắt vào quân ngũ.
Thiếu niên lớn tiếng đáp:
- Hai tháng trước ta lưu lạc tới đây, vì đói khổ rét lạnh nên ngất xỉu ngay trước cửa thôn Phương Gia. Là những lão nhân ở đây đã cứu ta, bản thân bọn họ còn không đủ ăn, vậy mà vẫn vét hết tất cả những gì còn ăn được để cứu ta! Ta chịu ơn tất phải báo, tự nhiên phải bảo vệ cho bọn họ không bị người khác ức hiếp. Hôm nay nếu như không phải ngươi dùng quỷ kế ép ta ra đây, chỉ bằng vào bao nhiêu đó kỵ binh mà muốn vào rừng bắt ta sao? Hừ, còn khó hơn lên trời!
Một tên binh sĩ đi tới, nhỏ giọng bẩm báo với Thiển Thuỷ Thanh tin tức mà mình mới vừa thu được:
- Đã hỏi qua vài lão nhân, tiểu tử này quả thật là người qua đường được bọn họ cứu sống, bất quá tiểu tử này cũng rất kiên cường, sau khi được cứu lại không chịu rời đi, nhất quyết ở lại làm người bảo vệ không công cho thôn Phương Gia. Mấy ngày trước có bảy tên binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ đến đây muốn cướp bóc, đều bị một tay hắn xử lý. Lần này thứ nhất là chúng ta người đông, thứ hai dùng phương pháp đốt rừng để ép hắn đi ra, nếu không muốn bắt được tiểu tử này e rằng vô cùng khó khăn. Nghe nói hắn sinh ra lớn lên trong rừng núi, rất giỏi chuyện chui rúc ẩn nấp trong rừng rậm, một khi hắn đã vào rừng, không người nào có thể bắt được hắn. Text được lấy tại
Ủa? Quả thật có chuyện này sao? Thiển Thuỷ Thanh khẽ nhướng mày.
Hắn đã cảm thấy có hứng thú với thiếu niên quật cường trước mặt, giây phút này tiểu tử ấy vẫn không sợ chết, giọng nói vẫn lộ vẻ không phục.
- Ngươi không sợ chết sao?
- Nếu ta giết bọn họ thì sao?
Hắn chỉ những lão nhân trong thôn đang chết lặng cả người.
- Ngươi...
Vô Song giận dữ.
Thiển Thuỷ Thanh ghé sát tai Vô Song, hạ giọng nói:
- Ngươi xem, trong đời người ta có rất nhiều lựa chọn gian nan, ta chọn con đường sống cho ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi chọn con đường mọi người cùng sống hay là chọn con đường mọi người cùng chết?
- Ngươi không sợ ta theo ngươi rồi sẽ tìm cách giết ngươi sao?
- Theo như tư cách của ngươi, nếu ngươi theo ta rồi, nhất định sẽ không phản bội ta.
Thiển Thuỷ Thanh thản nhiên đáp:
- Tuy rằng ngươi là cung tiễn thủ, giỏi bắn lén, nhưng thật sự đâm sau lưng để hại người, thậm chí ngươi chưa từng thấy, chưa từng nghĩ tới, cũng chưa hề nghe nói! Theo ta rồi, ít nhất sau này ngươi sẽ không còn ngây thơ như vậy nữa!
Vô Song trợn mắt nhìn Thiển Thuỷ Thanh chằm chằm, đối phương vẫn thản nhiên bất động. Hắn nghiến răng hét:
- Được! Ta theo ngươi!
Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười hài lòng.
Trên đường trở về, một tên binh sĩ không nhịn được khẽ hỏi Thiển Thuỷ Thanh:
- Thiển thiếu, nếu như tiểu tử kia vẫn không chịu theo ngài, vậy ngài sẽ giết mọi người thật sao? Hoặc nếu hắn không chịu ra khỏi rừng, ngài sẽ phóng hoả đốt rừng thật sao?
Thiển Thuỷ Thanh liếc nhìn hắn với vẻ lạnh lùng nhưng không nói lời nào.
Tên binh sĩ kia cảm thấy dường như vừa rơi xuống một hố băng, toàn thân lạnh toát, không nhịn được phải rùng mình một cái.
Cái liếc mắt ấy làm cho hắn sởn tóc gáy, lại sinh ra cảm giác sợ hãi bất lực.