Đế Quốc Thiên Phong
Chương 130 : Một đòn sau cuối
Ngày đăng: 16:38 18/04/20
Quyền phong mênh mông hùng mạnh va chạm thật mạnh vào nhau, đất bằng đột ngột xuất hiện một cơn lốc xoáy Hệ thống cấm nói bậyg lên điên cuồng như dã thú.
Thân hình Thích Thiên Hữu khẽ lảo đảo rồi trôi về phía sau mấy bước, khoé miệng ứa ra một dòng máu đỏ tươi. Hành Trường Thuận thu quyền lại, người vẫn đứng thẳng, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ:
- Sao hả, muốn bắt chước chiêu đột ngột bắt giữ người của huynh đệ ngươi ở điếm Trú Mã ngày trước chứ gì? Đáng tiếc, Hành Trường Thuận ta chỉ chịu thiệt mắc mưu có một lần mà thôi, tình thế lần này lại khác xa lúc ở điếm Trú Mã, ngươi muốn bổn cũ soạn lại e rằng không dễ vậy đâu! Hừ, Hành Trường Thuận ta cũng không phải là thiếu nữ yếu ớt kia, nếu như để ngươi bắt được, há chẳng phải khiến cho toàn Trấn từ trên xuống dưới chê cười?
Máu trong cơ thể Thích Thiên Hữu sôi trào, hắn chỉ cảm thấy luồng Phong Lôi Kính gần như muốn phá nát lục phủ ngũ tạng của mình.
Thích Thiên Hữu thiệt thòi vì hôm qua đã chịu tám mươi quân côn, thương thế nghiêm trọng, nếu không phải thuốc trị thương của Thiển Thuỷ Thanh rất tốt, e rằng hiện tại hắn muốn đứng cũng không thể nào đứng vững. Hắn vừa mới đánh lén một quyền, công lực chỉ còn không được phân nửa lúc bình thường, nhưng cũng đã xuất hết toàn lực của hắn vào lúc này.
Mộc Huyết không nhịn được cơn bi phẫn trong lòng, lập tức nhảy xuống ngựa, quỳ xuống hô lớn:
- Xin Hành Vệ Giáo nghĩ cách cứu viện chúng ta trước, một ngàn quan binh cao thấp trong Vệ chúng ta suốt đời mang ơn Hành Vệ Giáo, vĩnh viễn không quên!
Năm trăm tướng sĩ phía sau cũng đồng loạt nhảy khỏi lưng ngựa quỳ rạp xuống, đồng thanh hô to:
- Xin Hành Vệ Giáo chuẩn cho chúng ta đi cứu viện tuyến đầu!
Hành Trường Thuận nổi giận:
- Tất cả câm miệng, các ngươi phải biết chết trên sa trường như thế nào cho xứng đáng! Đối phương mai phục gần ngàn kỵ binh, đầu lĩnh của chúng lại là lực sĩ số một Sư Man Chân của Tam Trùng Thiên, cho dù các ngươi xông lên cũng chưa chắc đã có thể cứu được bọn họ. Kẻ nào còn dám nhiều lời, chém!
Năm trăm binh sĩ vẫn quỳ trên mặt đất, trong lòng bi phẫn, không ai chịu đứng lên.
Ánh mắt Thích Thiên Hữu nhìn chăm chú về phía nơi chiến trường đồn Sa Hà đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, chỉ thấy nơi đó có không biết bao nhiêu huynh đệ ngày xưa của mình từng người một thay nhau ngã xuống dưới sự tấn công điên cuồng dũng mãnh của địch. Trong ánh mắt bọn họ dường như có vẻ khó hiểu, không cam lòng, không hiểu vì nguyên nhân gì cho đến bây giờ mà đội dự bị chần chừ không đến cứu viện. Bọn họ không tin những lão huynh đệ đã nhiều năm cùng nhau chinh chiến sa trường lại bỏ mặc mình như vậy, cho nên vẫn cố gắng hăng hái chiến đấu, chờ đợi trong đau khổ, nhưng hy vọng ngày càng giảm.
Thiển Thuỷ Thanh đã rơi mất đầu khôi, tóc rối tán loạn, vẫn ra sức chỉ huy không ngừng. Với cương vị hiện tại của hắn, hắn đã cố gắng hết sức mình, cũng cực kỳ xứng đáng với chức vụ.
Phương Hổ thay cho em hắn canh giữ ở ngay cửa thôn, trên người hắn toàn là máu tươi, nhưng vẫn tử chiến không lùi.
Lôi Hoả tên hán tử quật cường, vĩnh viễn không hé miệng nói một lời, anh dũng giết địch. Trên người hắn đã dính không biết bao nhiêu vết thương, nhưng chúng chỉ kích thích thêm tính cuồng bạo trong người hắn, càng đánh càng mạnh mẽ.
Những binh sĩ thay nhau ngã xuống ngày một nhiều hơn, trước khi ngã xuống, ánh mắt của họ đều nhìn về hướng này...
Bọn họ chờ đợi, chờ đợi một hy vọng trong mờ mịt hư vô...
Tuyệt đối không thể để cho bọn họ chết như vậy được!
Hít một hơi khí lạnh thật dài, những khớp xương trên toàn thân Thích Thiên Hữu đột ngột vang lên những âm thanh răng rắc, giống như lửa đốt cành khô phát ra tiếng nổ.
Hành Trường Thuận kinh ngạc nhìn Thích Thiên Hữu, chỉ thấy lúc này toàn thân Thích Thiên Hữu đã toát ra khí thế hùng mạnh mà lẫm liệt uy nghi, giống như thiên thần giáng phàm, nét mặt của Thích Thiên Hữu lộ ra vẻ quyết tử một đi không trở lại!
- Đầu hàng thì không chết!
Tất cả kỵ binh của Đế quốc Thiên Phong đồng loạt hô theo.
Giây phút này, dường như quyền chủ động trên chiến trường đã lọt vào tay các chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong.
Từ nơi xa phía chân trời, tiếng vó ngựa ầm vang, rất đông kỵ binh rốt cục cũng đã xuất hiện trong tầm nhìn của hai phe đang giao chiến tại đồn Sa Hà.
- Viện quân đến rồi!
Các chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong hưng phấn kêu lên.
Sĩ khí của binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ tức thì tan rã, không còn chiến ý.
Bọn chúng đánh nhau với quân của Đế quốc Thiên Phong hết năm này sang năm khác, trận nào cũng thắng ít bại nhiều, thối lui là chuyện thường của nhà binh. Lúc này đầu lĩnh đã tử trận, viện quân của địch lại đang chạy tới, lập tức nổi lên ý muốn rút lui.
Một tên Lữ Úy của Đế quốc Chỉ Thuỷ phát ra tiếng kêu bén nhọn, tám trăm kỵ binh Đế quốc Chỉ Thuỷ đồng loạt quay đầu rút lui về phía sau. Duy chỉ có bộ binh thủ tại đồn Sa Hà, vì hai chân không chạy lại bốn chân, kẻ thì ra sức chống cự, người buông vũ khí đầu hàng.
Vầng dương đỏ thẫm cuối chân trời rốt cục một lần nữa chiếu rọi những tia nắng tuyệt vời.
- Bọn khốn này, vì sao bây giờ mới đến?
Thiển Thuỷ Thanh mắng nhỏ một câu, gần như muốn ngất ngay tại chỗ, hắn đã mệt đến mức gần như thoát lực.
Mộc Huyết chỉ huy Lữ số Hai lập tức đuổi theo dọn dẹp tàn quân, sau đó giục khoái mã chạy tới bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh, thấy toàn thân hắn đâu đâu cũng là máu đỏ, trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ.
- Ngươi không sao chứ?
- Không chết được!
Thiển Thuỷ Thanh trả lời, giọng ảm đạm:
- Chỉ muốn ngủ một giấc cho thật đã!
Sắc mặt Mộc Huyết trầm lạnh:
- Thật xin lỗi, chúng ta đã tới chậm, Hành Trường Thuận nói quân địch quá đông, chúng ta có đi cứu viện cũng chỉ vô dụng, cho nên không cho phép chúng ta xuất chiến. Thích Lữ Úy vì muốn cứu mọi người...hắn đã bắt giữ Hành Trường Thuận!
Sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh lập tức đại biến.