Đế Quốc Thiên Phong

Chương 131 : Giết

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Trên sườn ngọn núi nhỏ đằng xa, Thích Thiên Hữu vẫn ôm chặt lấy Hành Trường Thuận. Mới nhìn qua giống như một đôi tình lữ đang thân mật với nhau, thực ra hai người đang giao chiến kịch liệt với nhau không ngừng nghỉ. Thân thể Hành Trường Thuận thỉnh thoảng lại truyền ra những luồng nội kình bá đạo mà mãnh liệt, tấn công thân thể của Thích Thiên Hữu hết đợt này đến đợt khác, như những cơn sóng dữ vỗ vào thân đê, hung tợn mà mạnh mẽ.



- Ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu? Hành Trường Thuận hừ lạnh hỏi.



- Chỉ cần chống đỡ đến lúc bọn họ sống sót, bấy nhiêu cũng đã đủ rồi! Thích Thiên Hữu cười nhạt đáp.



- Vì sao ngươi không giết ta?



- Nam Trấn Đốc muốn Thiển huynh đệ chết, nhưng không tiện đích thân ra tay, bèn phái ngươi tới đây. Ngươi tự cho là mình hiểu Nam Trấn Đốc, lại không biết thật ra trong mắt hắn, ngươi chỉ là một tên tay sai có giá trị lợi dụng mà thôi.



Hiện giờ Thiển Thuỷ Thanh đã có chút danh vọng trong quân, nếu ngươi hại chết hắn mà không tiếc tính mạng của năm trăm binh sĩ Lữ số Một, chuyện này truyền ra ắt sẽ kích động toàn quân căm phẫn. Đến lúc đó, ngươi nghĩ Nam Trấn Đốc chỉ cần đem ngươi giấu đi là xong chuyện hay sao?



Không chừng hắn sẽ chém ngươi một đao để giao phó công đạo với các binh sĩ toàn Trấn! Hôm nay ta không giết ngươi là vì nếu như ngươi chết đi, Nam Trấn Đốc sẽ phái những người khác đến, không bằng tha cho ngươi một mạng, cho ngươi suy nghĩ lại thật kỹ hậu quả của chuyện mình làm. Nếu như ngươi còn chút đầu óc, vậy nên biết phải làm sao!



- Hừ!



Sắc mặt Hành Trường Thuận khẽ biến, rốt cục không nói tiếng nào. Những luồng nội lực hùng mạnh như thuỷ triều dâng sau những lời của Thích Thiên Hữu dần dần thôi không công kích nữa. Thích Thiên Hữu vẫn lặng lẽ đứng nguyên, vẫn như cũ không buông tay, cứ như vậy mà ôm chặt lấy Hành Trường Thuận, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng. Không biết từ khi nào, ráng đỏ ửng lên trên nền trời xanh thẫm, không trung màu máu bao trùm, hào quang sinh mạng trong thân thể Thích Thiên Hữu dần dần tiêu tan, trước mắt hắn xuất hiện một vầng sáng. Bên trong vầng sáng, hắn gặp lại từng khuôn mặt quen thuộc, có huynh đệ chiến hữu đã mất đi, cũng có mẫu thân của mình đã sớm qua đời. Bọn họ, đang kêu gọi mình sao?



Bên bờ bên kia, chính là cố hương mà hắn chờ mong đã bao lâu...Hắn mỉm cười, song chưởng dần dần trở nên vô lực. Lúc nãy Thích Thiên Hữu nghịch chuyển công lực cố gắng đè ép thương thế, mạnh mẽ vận dụng một chiêu cuối cùng uy mãnh tuyệt luân mà bản thân hắn vẫn chưa luyện tập thuần thục.



Kết quả của chuyện ấy chính là gân mạch toàn thân hắn đứt rời ra từng khúc, nội tạng không chịu nổi, chảy máu quá nhiều. Lại thêm Hành Trường Thuận tấn công bằng nội kình vừa hùng mạnh vừa kinh hoạt sắc bén, luồng nội kình ấy tung hoành ngang ngược trong thân thể hắn, như một con sói dữ điên cuồng cắn nuốt sinh mạng hắn.



Nhưng Thích Thiên Hữu vẫn kiên trì, cho đến bây giờ! Thiển huynh đệ, đã phụ ý tốt của ngươi rồi! Ý trời đã rất rõ ràng, rốt cục ta vẫn phải chết trong ngày hôm nay! Song chưởng Thích Thiên Hữu buông Hành Trường Thuận ra, trước mắt hắn tối sầm, ánh dương quang dần tắt, ráng đỏ cũng tiêu tan.



Duy chỉ có tiếng vó ngựa ầm ầm vang động bên tai, báo hiệu tướng sĩ bên ta đắc thắng trở về, mừng vui hò hét. Đời này, ta chết cũng không hề hối hận! Thích Thiên Hữu khẽ thì thào với chính mình. Sau đó hắn ngã xuống đánh rầm, nằm thoải mái giữa trời đất bao la, sương khói mịt mù lãng đãng phiêu diêu khắp chốn...Tiếng gót sắt tấu lên khúc nhạc ngân vang của sinh mạng, trong đội ngũ chạy về từ phía xa, Thiển Thuỷ Thanh đang chạy ở trước tiên.
- Thiển Thuỷ Thanh, ngươi dám giết ta, cả Vệ một ngàn người ai ai cũng thấy, ngươi cũng không thể tránh khỏi tội chết! Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười, rút Hổ Nha đao trong xác Thích Thiên Hữu ra.



- Ta biết...



Tay trái mân mê Hổ Nha đao, Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói:



- Ta biết ta không nên giết ngươi, ta biết nếu như ta giết ngươi, vậy sẽ có lỗi với Thích đại ca đã vì ta mà chết, vậy sẽ có lỗi với những người còn sống, vậy sẽ có lỗi với những người đã lao tâm khổ tứ vì ta! Nhưng nếu như ta không giết ngươi e rằng từ đây về sau, cuộc sống hàng ngày của ta sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Nếu ta không ngươi, e rằng về sau ta sẽ không còn ý chí chiến đấu, tuy là chiến sĩ, nhưng cũng như cái xác không hồn, sống mà không có dũng khí, không có sức mạnh. Ta không nên giết ngươi, nhưng không thể nào không giết! Trên đời này có một số việc...vốn không thể nào dùng lý mà giải thích được!



Hắn hạ giọng ghé sát vào tai Hành Trường Thuận thì thào:



- Trước khi giết ngươi, ta nói cho ngươi biết một bí mật. Vân Nghê...là nữ nhân của ta! Sắc mặt Hành Trường Thuận lộ vẻ kinh hãi, chỉ cảm thấy trước ngực nhói lên, Hổ Nha đao đã xuyên vào tim hắn. Hai tay hắn bất lực quơ quào giữa không trung, chỉ nắm trúng áo giáp đẫm máu của Thiển Thuỷ Thanh. Sau đó hắn lập tức ngã xuống. Trước khi chết hai mắt hắn trợn ngược lên, ngơ ngác nhìn vào không trung, giống như có gì muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.



Trên đường trở về, Phương Hổ nhẹ giọng nói:



- Đã dặn dò thật kỹ tất cả huynh đệ, cái chết của Hành Trường Thuận, chúng ta sẽ nói rằng bị quân địch giết chết khi đang anh dũng xung phong. Thiển Thuỷ Thanh lạnh nhạt đáp:



- Nhiều người nhiều miệng, e rằng không thể gạt nổi.



Mặt Phương Hổ lộ ra một tia âm độc:



- Ai dám nói ra, vậy đừng trách lão tử không nể tình huynh đệ!



Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi ngước mắt nhìn trời suy nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn không thốt lên một lời nào, chỉ thở dài...