Đế Quốc Thiên Phong
Chương 22 : Cuồng long võ sĩ
Ngày đăng: 16:38 18/04/20
Cỏ xanh mơn mởn, tiếng địch du dương, thê lương đến đứt ruột người...Tiếng địch là do mục đồng chăn trâu dưới chân núi thổi, dưới chân núi có một dòng sông nhỏ, mục đồng chăn trâu bên cạnh bờ sông. Ngồi trước phần mộ của Thích Thiên Hữu, Thiển Thuỷ Thanh nhìn mục đồng xa xa dưới chân núi, dường như hoàn toàn không biết sắp sửa xảy ra chiến tranh kinh thiên động địa, trong lòng không khỏi lấy làm cảm khái. Hắn quay đầu lại đốt một nén nhang, nói trước phần mộ:
- Thích đại ca, hôm nay là ngày cúng thất tuần cho huynh, đệ tới đây dâng hương.
-...Chỉ trong chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, ôi, hôm nay rảnh rỗi nên ngồi đây tán gẫu với huynh những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây.
-...Phương Báo đã khoẻ mạnh trở lại, tiểu tử này quả thật mạng lớn, coi như là hắn đã bước một chân vào Quỷ Môn quan, nhưng lại được đại phu nắm cổ kéo trở về, ha ha!
-...Chuyện Hành Trường Thuận chết làm cho Nam Trấn Đốc vô cùng mất hứng, đệ được thăng quan, hắn muốn ngăn cản nhưng lại không có cớ để xuống tay. Hiện tại khai chiến khắp nơi trên tiền tuyến, thế nhưng chúng ta lại là kỵ binh, hắn lại không có cách nào chỉ huy chúng ta đi công thành, chỉ có thể bảo chúng ta phụ trách mấy chuyện đi tuần tra lẻ tẻ, phỏng chừng hắn cũng đang buồn bực lắm đây!
-...Đúng rồi, hai Trấn của Quân đoàn Bạo Phong đã kéo quân tới, xem ra đại chiến sẽ hết sức căng thẳng, đến lúc đó, đệ sợ rằng sẽ không còn thời gian rảnh rỗi tới đây thăm huynh.
-...À, quên nói chuyện này, hiện tại đệ đã là Vệ Giáo, ha ha, thăng quan tiến chức còn nhanh hơn cả huynh. Vốn chức Lữ Úy mà huynh tiến cử cho đệ, đệ giao lại cho Phương Hổ, hẳn là hắn rất xứng đáng với chức vụ này. Lại nói tiếp, tuy rằng đệ nhập ngũ chỉ hơn một tháng mà đã có quyền cai quản một ngàn người, cũng là nhờ phúc của huynh và Hành Trường Thuận. Chuyện này cũng làm cho đệ hiểu ra thêm một đạo lý: Chúng ta tham gia vào quân ngũ, có đôi khi thăng quan tiến chức là nhờ đạp lên xác của địch nhân mà đi, nhưng cũng có rất nhiều khi là nhờ đạp lên xác người bên mình mà đi lên!
-...Thích đại ca, huynh chờ xem, không bao lâu nữa đệ sẽ trở thành Doanh Chủ, đến lúc đó đệ sẽ có quyền đặt tên cho Doanh của mình, đệ đã quyết định đặt là Hữu Tự Doanh. Thiển Thuỷ Thanh thấp giọng thì thầm, đem hết chuyện trong lòng ra kể rõ, không cần phải lo lắng bí mật sẽ lộ ra nữa...Đang lúc hắn còn đang chìm đắm trong những lời thì thầm với Thích Thiên Hữu, đột nhiên có gió lạnh nổi lên phía sau. Một luồng khí thế hùng hậu khổng lồ như muốn thổi sạch cả đất trời bao trùm lấy hắn, sát khí cuồng bạo chậm rãi đè ép tới, Thiển Thuỷ Thanh chỉ cảm thấy toàn thân mình không thể động đậy được dù chỉ một chút. Một giọng nói hùng hồn dõng dạc vang lên bên tai Thiển Thuỷ Thanh như sấm nổ:
- Ôi chao, vãn bối thật là thất lễ, mãi đến bây giờ vẫn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của lão nhân gia. Lão nhân khoát khoát tay:
- Tên của ta sẽ không nói cho ngươi biết bây giờ, sau này tự ngươi sẽ biết. Về phần Thiên Hữu...Không cần ta nói, có lẽ ngươi cũng biết ta và hắn có quan hệ như thế nào. Thiển Thuỷ Thanh gật gật đầu:
- Người chết cũng đã chết rồi, mong tiền bối nén đau buồn, vãn bối còn có việc phải trở về quân doanh, xin phép cáo từ. Lão nhân cũng gật gật đầu:
- Ngươi đi đi, ta ngồi lại đây một lúc...trò chuyện bầu bạn với Hữu nhi...Thiển Thuỷ Thanh đi được hai bước sực nhớ ra, lại quay trở về, hắn nói:
- Đúng rồi, trước khi Thích đại ca ra đi có một câu muốn vãn bối chuyển cáo cho tiền bối.
- Cái gì?
- Huynh ấy nói rằng...huynh ấy tha thứ cho tiền bối! Thân thể lão nhân run lên bần bật, không nói được lời nào, duy chỉ có hai hàng lệ già nua lăn dài trên má rồi từ từ biến mất trong đêm...