Đế Quốc Thiên Phong

Chương 23 : Gây sự

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Tiếng bước chân ồn ào làm cho mọi người đang ngủ say bừng tỉnh.



- Đứng lên, đứng lên!



- Xảy ra chuyện gì?



- Dường như có người xông vào doanh.



- Người nào có gan lớn như vậy? Hổ Báo Doanh mà cũng dám xông vào?



- Không biết, mau đứng lên xem!



Giữa tiếng ồn ào huyên náo, đám binh sĩ Hổ Báo Doanh vừa mới ngủ đều bật dậy mặc quần áo ra ngoài doanh trướng.



Một đội thiết kỵ đỏ như máu xông tới nhanh như cơn lốc, chỉ trong khoảnh khắc đã bao vây cả doanh. Hiển nhiên bọn họ vừa mới từ tiền tuyến trở về, đầu lĩnh là một tướng quân mày rậm mắt to, mặt mũi đầy sát khí.



- Hồng Thiên Khải ở đâu? Gọi hắn ra đây cho ta!



Tên tướng quân cầm đầu rống to.



Thấy trên khôi giáp của tên tướng quân ấy có in hoa văn hình đầu hổ, tất cả các binh sĩ đều hiểu rằng, người đứng trước mặt bọn họ chính là một vị Tướng quân Hổ Uy.



Trong quân chế của Đế quốc Thiên Phong, Tướng quân Du Kích hoặc Tướng quân Phiêu Kị cầm đầu một Doanh, cầm đầu một Kỳ được phong là Tướng quân Hổ Uy, Tướng quân Kiêu Phong, cầm đầu Tổng đội được phong là Tướng quân Phục Ba, Tướng quân Hùng Bi, Trấn Đốc được phong là Tướng quân Tĩnh Nghịch, Tướng quân Long Tương, Tướng quân Vũ Lâm. Quân Suất được phong là Đại Tướng quân.



Nói cách khác, đối phương tối thiểu cũng là một Chưởng Kỳ.



Lúc này trời còn chưa sáng, Hồng Thiên Khải đang ngủ say sưa đột nhiên nghe báo có người xông vào doanh, không khỏi lấy làm tức giận trong lòng.



Hắn ra khỏi trướng xem sao, vừa thấy vị tướng quân nọ lập tức hơi biến sắc liền chắp tay thi lễ:



- Thì ra là Tướng quân Lý Quy, vì sao ngài không đóng quân ngoài tiền tuyến, lại xông vào Hổ Báo Doanh giữa đêm hôm khuya khoắt như vầy?



Lý Quy cười âm lãnh, giọng hắn lạnh giá như tuyết đọng cuối chân trời:



- Ta đánh giặc ngoài tiền tuyến lại có người âm thầm đâm một dao vào lưng ta, ngươi nói xem, vì sao ta không quay lại chứ?



Sắc mặt Hồng Thiên Khải lập tức trở nên tối sầm như bầu trời lúc này:



- Tướng quân Lý Quy, ta không rõ những lời này của ngài là có ý gì?



Lý Quy cất tiếng cười như tiếng quạ kêu đêm:



- Hành Trường Thuận vì sao mà chết? Nói!
- Được, nếu chết thì chết chung! Đầu rơi bất quá để lại vết sẹo to bằng cái bát mà thôi, hai mươi năm sau sẽ lại là một hảo hán, sợ con bà nó hay sao?



Nâng chén rượu lên, Phương Hổ uống ực một hơi cạn sạch, trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng.



Hắn hô to:



- Được!



- Được!



Thiển Thuỷ Thanh và Mộc Huyết nhìn nhau, đồng thời uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.



Lúc này, Vô Song đột nhiên từ bên ngoài vội vàng chạy vào, mặt hắn buồn bã, chần chờ một chút rồi nói với giọng ngượng ngùng:



- Không thấy Đức Sơn đâu...Hắn không quay về doanh ngủ.



Không khí trong doanh trướng bỗng trở nên giá lạnh.



Một lúc lâu sau, Mộc Huyết thở một hơi thật dài:



- Đã biết sớm muộn rồi cũng xảy ra chuyện, chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Chuyện đã đến nước này rồi, mọi người chỉ còn cách cầu trời phù hộ mà thôi...



Thiển Thuỷ Thanh cười yếu ớt:



- Sao vậy? Mộc thiếu bỏ qua chuyện này như vậy sao?



Mộc Huyết từng là quan trên của hắn, tuy rằng hiện tại chức quan thấp hơn hắn một cấp, nhưng hắn kính trọng tư cách làm người của Mộc Huyết, cho nên không muốn gọi hắn là Mộc Lữ Úy. Lại nói nếu như Nam Vô Thương dùng kế mượn dao giết người, e rằng bây giờ Mộc Huyết vẫn còn là Vệ Giáo, cho nên chuyện Mộc Huyết bị giáng chức cũng có quan hệ rất lớn



Với mình.



- Thế nào? Tình hình như vầy, ngươi vẫn còn năng lực ngăn cơn sóng dữ sao?



Mộc Huyết cau mày.



Thiển Thuỷ Thanh nhướng mày:



- Nếu như mọi người chịu nghe ta, ta còn có một cách, có thể tranh thủ một cơ hội nhỏ nhoi cho tất cả mọi người. Một khi chuyện thành, chẳng những tất cả tội lỗi đều biến mất, thậm chí còn có thể thăng quan tiến chức cũng không chừng.



Chuyện đã đến nước này rồi, kế hoạch vốn đã định cũng chỉ có thể mang ra thực hiện sớm một chút mà thôi.



Trước mắt mọi người như bừng sáng.