Đế Quốc Thiên Phong

Chương 14 : Lời tiên đoán sinh tử

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Lúc chiến sự chấm dứt, trên mặt đất thây phơi la liệt.



Có thi thể chiến sĩ Hùng tộc, cũng có thi thể chiến hữu của mình...



Gần như mỗi tên chiến sĩ Hùng tộc ngã xuống, trên người đều đầy vết đao thương.



Khắp nơi có thể thấy thi thể nát nhừ, giống như những đống thịt hỗn loạn không còn dấu vết của sự sống.



Trên cánh đồng bát ngát cắm đầy tên, thân tên đen sì, đuôi bằng lông chim trắng toát phất phơ theo gió...



- Truyền lệnh, thu dọn tất cả các thi thể tướng sĩ tử trận, thu lại tên, quét dọn chiến trường! Sau đó...chuẩn bị ra đi!



Mộc Huyết nhìn cảnh tượng chung quanh mặt không đổi sắc, ung dung hạ lệnh.



Có những việc thấy nhiều thành quen, chỉ có cảm giác tê tái mới có thể làm cho trong lòng thanh tĩnh, trong lòng thanh tĩnh mới có thể giữ cho mình được sinh tồn sau một trường huyết chiến.



Một ít tân binh đang nôn oẹ, sắc mặt trắng bệch.



Vài tên lão binh tới vỗ lưng an ủi bọn chúng:



- Nôn đi, nôn ra được thì tốt! Những ngày như vầy về sau sẽ có rất nhiều!



Phần lớn tân binh đi theo lão binh thu dọn chiến trường.



Bọn chúng đi theo bọn lão binh học tập cách làm thế nào cẩn thận lục tìm thi thể, làm thế nào rút đao bổ vào thi thể địch nhân mà không hề biến sắc, bổ địch nhân một đao, cũng bổ xuống chiến hữu một đao, giúp họ giải thoát.



- Chiến sĩ Hùng tộc đã ra tay, cho tới bây giờ cũng không có người bị thương. Đừng nói là cứu không được, cho dù cứu sống cũng chỉ là một phế nhân!



Bọn lão binh giải thích như vậy.



Thiển Thuỷ Thanh lặng lẽ quan sát tất cả, hắn thầm nghĩ, thậm chí ngay cả bản thân mình không thể xem như người bị thương.



Bản thân mình không bị gãy xương sườn, tuy cổ tay vẫn còn đau như trước nhưng người vẫn còn nguyên vẹn, đây quả thật chính là kỳ tích.



Trên chiến trường cho tới bây giờ cũng xảy ra không ít kỳ tích.



Lôi Hoả đi tới hỏi hắn:



- Ngươi giết được mấy tên?



- Tính cả tên thám báo kia tổng cộng được ba tên, ngươi thì sao?



- Mỗ cũng ba tên, ngươi khá lắm!



Lôi Hoả cười ha hả.



- Thối hoắc, không xử lý một mình được tên nào!



Thiển Thuỷ Thanh bĩu môi.



- Ha ha, không ai một mình có thể giải quyết được một tên chiến sĩ Hùng tộc.




- Ta muốn nói cho ngươi nghe, ngươi muốn nghe không?



- Bí mật gì vậy?



- Ta...sắp chết!



Thích Thiên Hữu chậm rãi nói:



- Còn ba mươi chín ngày nữa ta sẽ chết. Cho nên, thanh đao này ngươi tặng cho ta chỉ là lãng phí mà thôi.



Dường như có một luồng sét đánh thật mạnh vào người Thiển Thuỷ Thanh, toàn thân hắn run lên, kêu to:



- Thích đại ca! Huynh nói gì vậy?



Thích Thiên Hữu bị tiếng gọi đại ca của Thiển Thuỷ Thanh làm cho ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Thiển Thuỷ Thanh một hồi, sau đó nở nụ cười:



- Ngươi gọi ta là đại ca?



Mặt Thiển Thuỷ Thanh ửng đỏ.



- Tốt lắm, ta sẽ nhận ngươi làm đệ đệ.



Thích Thiên Hữu vỗ vỗ bả vai Thiển Thuỷ Thanh nói:



- Năm nay ta hai mươi lăm tuổi, đệ mới hai mươi ba, ta lại là lão binh, làm đại ca của đệ cũng không phải là quá phận. Còn có ba mươi chín ngày nữa, chính là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của ta, cũng chính là ngày chết của ta. Tới ngày đó đệ nhớ thắp cho ta nén nhang, cũng không uổng công ta thu nhận đệ làm đệ đệ.



- Vì sao huynh lại xác định ngày đó huynh sẽ chết?



- Bởi vì những lời này là một vị trí giả chân chính nói cho ta biết, cả đời này ông ta từng tiên đoán qua rất nhiều chuyện, chưa sai chuyện nào!



Thích Thiên Hữu thành thật trả lời hắn.



Lúc nói câu này vẻ mặt của hắn tiêu sái ung dung, dường như không phải hắn đang nói về cái chết của chính mình, mà là của một người xa lạ nào khác. Cảm giác cười xem gió thổi mây bay, sống chết mang mang, lạt mùi sinh tử, không vui cũng chẳng buồn chính là như vậy sao?



Hắn cũng không nói vị đại sư nói ra lời tiên đoán đó là ai, lúc này trước mặt Thiển Thuỷ Thanh trời đất quay cuồng.



Đột nhiên Thiển Thuỷ Thanh phát hiện ra, sự hiểu biết của mình về thế giới này vẫn như cũ, là quá ít. Chuyện duy nhất hắn hiểu được chính là vòng quay của luân hồi sinh tử vẫn quay đều, cuối cùng không một người nào có thể thoát khỏi...



Hoặc là chính bản thân mình chính là một người duy nhất từng thật sự chết qua một lần, rồi lại đi sang thế giới khác được một sinh mạng mới. Nhưng rồi hắn lại lần nữa dấn thân vào lò luyện, để cảm nhận cảm giác sinh ly tử biệt...Có lẽ đến một ngày nào đó hắn cũng sẽ thật sự chết đi, không còn cơ hội sống lại nữa, nhưng đến lúc đó...



Rốt cuộc sống là như thế nào, chết là như thế nào, hắn đã không còn phân biệt được rõ ràng...



Trong lúc Thiển Thuỷ Thanh còn đang buồn bã, tiếng gào thét bén nhọn lại vang lên lần nữa...



- Địch tập! Cường địch tập kích!...



Tiếng kêu gào kéo dài điên cuồng pha lẫn nét thê lương...



Tiếng gào thảm thiết thê lương ấy một lần nữa phá vỡ trời không, làm kinh động tất cả mọi người.