Đế Quốc Thiên Phong
Chương 15 : Bắt giữ
Ngày đăng: 16:38 18/04/20
Tiếng gót sắt giẫm trên mặt đất vang lên từng hồi như tiếng sấm, mặt đất rung chuyển, phía xa cuối chân trời xuất hiện một đường chỉ màu đen, chỉ trong nháy mắt đã to lên rất nhiều, tốc độ nhanh như chớp, với khí thế gió cuốn mây bay ào ào xông tới.
Là kỵ binh, ít nhất hơn một ngàn kỵ binh, người đen ngựa đen, đầu đội thiết khôi màu trắng, dưới mặt nạ của thiết khôi là những ánh mắt toát ra sát khí cuồng bạo, giống như oán khí của kẻ thù truyền kiếp trăm năm tích tụ lại, giờ phút này toát ra vô cùng sung mãn.
- Là kỵ binh của Đế quốc Chỉ Thuỷ!
Có người hô to.
Thiết khôi trắng giáp đen là dấu hiệu của bọn chúng, trường mâu vàng choé loé lên dưới ánh mặt trời, bốc lên sát khí vô cùng vô tận.
Ánh mắt Mộc Huyết co rút, co rút dần, nhỏ như kim châm.
Sau đó hắn phát ra một tiếng gầm điên cuồng:
- Mọi người cẩn thận! Đó là thân vệ đội của Bão Phi Tuyết! Phi Tuyết Vệ!
Bão Phi Tuyết?
Cái tên này làm cho tất cả mọi người chấn động.
Tổng tư lệnh Tam Trùng Thiên, tướng thủ thành Kinh Viễn, đệ nhất danh tướng Bão Phi Tuyết của Đế quốc Chỉ Thuỷ?
Nếu như không có người này, có lẽ Đế quốc Thiên Phong đã diệt Đế quốc Chỉ Thuỷ không dưới mười lần!
Ba ngàn thiết vệ của hắn tung hoành ngang dọc, lực chiến đấu tuyệt đối không dưới bất cứ cánh quân nào của Long Nha Quân.
Giây phút này, ngay cả Mộc Huyết cũng cảm thấy lạnh toát cõi lòng!
- Bày xa trận, cung tiễn thủ tiến lên, xác định mục tiêu cách một trăm hai mươi thước, bắn tự do, bắn!
Mộc Huyết điên cuồng gào thét.
Ngay sau đó, mưa tên đầy trời một lần nữa như đàn châu chấu bắn lên giữa không trung, ánh mặt trời chói chang bị đám mây tên kia che khuất làm cho ánh sáng dưới mặt đất trở nên chập chờn lúc tối lúc sáng.
Kỵ binh của Phi Tuyết Vệ mạo hiểm lướt tới như sóng thuỷ triều dưới đám mưa tên, bụi mù bốc lên cuồn cuộn mang theo uy thế kinh người, khởi xướng đợt tấn công như cơn hồng thuỷ khổng lồ.
Mười mấy mũi tên nhanh như điện đã bắn trúng vào ngực một tên kỵ binh, chiến mã vẫn điên cuồng chạy tới mấy chục thước mới chịu ngã xuống, ngay sau đó, lại một tên kỵ binh khác đột ngột ngã xuống...
Mặc dù số kỵ binh ngã xuống không ít, nhưng có thêm càng nhiều kỵ binh điên cuồng gào thét dũng mãnh xông tới ngày càng gần!
Gót sắt nện xuống mặt đất như mưa đá, vang động khắp bốn phương, thế công vũ bão như một cơn lũ quét không gì ngăn cản nổi...
Nói về khí lực, có lẽ bọn chúng không bằng chiến sĩ Hùng tộc, nhưng nói về chiến ý, lại không kém mảy may, còn nói về chỉ huy chiến thuật, sắp xếp đội hình cùng với số lượng binh sĩ thì bọn chúng hơn xa chiến sĩ Hùng tộc.
Chỉ trong khoảnh khắc, bọn chúng đã tới gần sát trong gang tấc...
- Xung phong!
Mộc Huyết gầm lên, giọng trầm hùng.
Ngàn tên thiết kỵ oai phong lẫm liệt bắt đầu giục ngựa tiến bước một cách trầm ổn, tiến vào sa trường phía trước chuẩn bị một phen tắm máu...
Trường mâu dày đặc như rừng, khôi giáp loé ra ánh sáng lạnh lẽo như băng, bọn chúng trong giống như một đám sát thủ người máy, kiên cường, tàn nhẫn, lạnh lùng, ác nghiệt, cuồng bạo, lại giống như một bầy sói dữ, cắn nuốt tất cả trước mắt vĩnh viễn không biết mệt.
Thiết kỵ của Phi Tuyết Vệ lao về phía đội vận lương với khí thế cuồng dã xé rách hư không, chuẩn bị triển khai lần va chạm mạnh mẽ đầu tiên với ngàn tên thiết kỵ thủ hạ của Mộc Huyết.
Trong khoảnh khắc hai cánh kỵ binh va chạm vào nhau, ầm một tiếng vang lên, đất bằng dường như dâng lên một cơn lốc xoáy thổi quét lan ra bốn phía, máu tươi tung toé, sinh mạng mất đi vô cùng nhanh chóng...Cả hai bên đều là binh sĩ thân trải trăm trận, mỗi lần va chạm với nhau như vậy đều mang lại thương vong rất lớn cho đối phương, lớn đến mức làm cho tất cả mọi người phải đau lòng.
Đội kỵ binh vận lương không tiếc thương vong ngăn cản thế tiến công vô cùng mạnh mẽ của đối thủ, để mang lại cho đám cung tiễn thủ phía sau cơ hội bắn ra vài lượt tên. Từng mũi tên nhọn gào thét nhắm thẳng thiên cung mang theo khí thế như muốn đốt hết mây xanh, phá nát trời không, lại mang theo kình phong cuồn cuộn lao vào ngực đám thiết kỵ của Đế quốc Chỉ Thuỷ.
Đám trường mâu binh bắt đầu rời xa trận thế, hướng mũi trường mâu nhọn hoắt lên trời, chuẩn bị triển khai đội hình ngăn cản đám Phi Tuyết Vệ cuồng bạo có thể đột phá bất cứ lúc nào.
Gần ba ngàn tên tân binh đã bắt đầu thích nghi với trạng thái nên có trước khi chiến đấu: Bọn chúng bắt đầu học tập cách thả lỏng thân mình, điều chỉnh tư thế của thân thể, thậm chí buông ra vài câu nói đùa vừa che giấu vừa làm nhạt đi cảm giác khẩn trương trong lòng.
Nhưng đúng lúc này, cuối đường chân trời xa xa lại xuất hiện ra những bóng đen mờ, không ngờ là một cánh kỵ binh nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
- Gặp quỷ rồi! Bọn chúng đến đây ít nhất là hai ngàn tên! Nói không chừng Bão Phi Tuyết đã phái ra hết ba ngàn kỵ binh của hắn!
Một tên kỵ binh điên cuồng kêu to.
- Ta thấy rồi...! Thích Thiên Hữu, mang theo người của ngươi phát động tấn công vào bên sườn bọn chúng!
Thanh âm khàn khàn của Mộc Huyết vang lên.
- Như vậy không được!
Thích Thiên Hữu quay lại hô to:
- Bọn chúng không phải là chiến sĩ Hùng tộc! Mục đích của bọn chúng không phải là cướp lương, mà là huỷ lương!
Tuy mục đích khác nhau, nhưng chiến thuật vô cùng giống nhau.
Hắn thở dài, là bởi vì thế gian quá bất công, sinh mạng của một người, thì ra lại quan trọng hơn, cao quý hơn vô số sinh mạng người khác!
Hắn thở dài, là bởi vì cuối cùng hắn không thể không có một quyết định khó khăn. Nhưng nếu người ngồi trong xe không phải là nữ nhân, có lẽ quyết định của hắn sẽ không đến nỗi khó khăn như vậy...
Sau đó, hắn đứng lên.
Hắn mỉm cười:
- Nếu đã là như vậy, có lẽ tiểu nhân có một biện pháp có thể giải quyết chuyện này.
- Sao?
Thanh âm bên trong xe ngựa có vẻ hưng phấn hơn một chút:
- Ngươi nói đi, biện pháp gì vậy? Nếu như có thể, ta nhất định giúp!
Thiển Thuỷ Thanh lập tức cất bước đi về phía trước cửa sổ của xe ngựa. Hành Trường Thuận thấy hắn không hỏi han gì mà tự tiện đến gần xe ngựa, khẽ cau mày nhưng rốt cục cũng không nói gì.
Thiển Thuỷ Thanh cười nói:
- Thật ra biện pháp này vô cùng đơn giản, chính là...bắt giữ ngươi!
Một luồng sáng lạnh phá không xuất hiện, vẽ ra một cái cầu vồng làm chói mắt người khác, đánh vỡ vụn cửa sổ xe ngựa.
Một dung nhan mỹ miều như hoa như ngọc hiện ra trước mặt mọi người, chiếc cầu vồng nhanh như điện chớp kia đã nhắm vào chiếc cổ thanh tú trắng như bạch ngọc mà đâm tới.
- Ngươi dám!
Hành Trường Thuận rống to, lập tức ra tay.
Chỉ trong chớp mắt, một chưởng mang theo khí thế uy mãnh như vỡ đá tan bia vô cùng mạnh mẽ nhắm vào lưng Thiển Thuỷ Thanh. Thiển Thuỷ Thanh không thèm tránh né, hứng lấy một chưởng lôi đình kia, cả người thuận thế bay vọt lên xe ngựa, ôm lấy mỹ nhân đặt dưới thân mình.
Thanh Hổ Nha đao sắc bén chỉ cách cổ họng nữ nhân kia không đến một phân, ánh mắt nữ nhân tỏ ra hoảng sợ nhìn chằm chằm vào tên binh sĩ người đầy máu đang ôm chặt thân mình. Lúc này Thiển Thuỷ Thanh đã cất tiếng quát trầm thấp:
- Còn dám tiến lên một bước, ta sẽ giết nàng!
- Ngươi dám hay sao? Nàng chính là...
- Không cần nói cho ta biết nàng là ai! Cho dù nàng có là con gái của Hoàng đế Thanh Dã, công chúa của Đế quốc Thiên Phong, nếu như ngươi không đem quân tiếp viện, lão tử cũng cho nàng một đao!
Thiển Thuỷ Thanh hét lớn, khẽ tăng thêm chút lực vào Hổ Nha đao, trên chiếc cổ trắng như bạch ngọc kia lập tức xuất hiện một đường máu đỏ. Trong tiếng kêu đau khe khẽ, một dòng máu tươi đã chậm rãi chảy ra, vẽ thành một sợi tơ đỏ tuyệt đẹp trên chiếc cổ nõn nà.
- Ngươi!
Hai mắt Hành Trường Thuận như toé lửa, dòng máu đỏ kia đã nói rất rõ ràng cho Hành Trường Thuận biết, tên tân binh gà mờ trước mắt hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
- Còn không mau đi tiếp viện! xem tại
Thiển Thuỷ Thanh hét lên như điên cuồng.
Hít sâu một hơi, Hành Trường Thuận lui lại vài bước, rốt cục điên cuồng quát to:
- Toàn Lữ nghe lệnh, mục tiêu là trận địa phía trước, tiếp viện tướng sĩ quân ta, thà chết không lùi!
- Chờ một chút!
Thiển Thuỷ Thanh kêu to.
- Còn chuyện gì nữa?
Hành Trường Thuận giận dữ hỏi.
- Sau cuộc chiến nếu như quân địch chưa lui, ngươi phải cho quân ngươi chia ra điều động đám tân binh. Đám tân binh này cần phải có người lãnh đạo mới có thể phát huy lực chiến đấu đến mức tối đa. Còn bản thân ngươi...cũng phải nghe theo lệnh của Mộc Vệ Giáo!
Hành Trường Thuận tức điên người, nhưng lúc này người mình bảo vệ đang nằm trong tay hắn, cho nên không thể không nghe.
Ánh mắt Hành Trường Thuận trở nên sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Thiển Thuỷ Thanh, miệng phát ra thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo:
- Tiểu tử, vạn nhất tiểu thư có sơ xuất gì, ta sẽ cho ngươi phải hối hận vì đã trót sinh ra làm người!
Dứt lời Hành Trường Thuận vung tay, năm trăm tinh binh lập tức triển khai đội hình, xông thẳng về phía trước với khí thế vô cùng hung hãn.
Nhìn theo năm trăm tên tinh binh rời đi, Thiển Thuỷ Thanh không thể khống chế được huyết khí sôi trào trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực, oà một tiếng, phun ra một búng máu to.
Hổ Nha đao trong tay hắn cũng không còn sức lực mà rơi xuống...
Hành Trường Thuận...chưởng lực của hắn thật là hùng mạnh!
Một chưởng ấy không ngờ đã kích động khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào ngàn lượt.