Đế Quốc Thiên Phong

Chương 16 : Lần đầu gặp mặt

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Hoa máu nở rộ trên tấm thảm nhung màu trắng thiên nga của xe ngựa, từng đoá, từng đoá...



Thiếu nữ run rẩy, mặt thoáng ửng hồng, khẽ khàng nói:



- Ngươi có thể đứng lên hay không? Ngươi đè trên người ta...



- Thật là có lỗi...



Thiển Thuỷ Thanh ho nhẹ vài cái:



- Có thể đỡ ta một chút hay không?



Thiếu nữ đỡ hắn ngồi dậy, Thiển Thuỷ Thanh không còn chút sức lực nào cứ như vậy tựa vào chiếc đệm mềm làm bằng tay vô cùng tinh xảo. Trên đệm có thêu chim quý năm màu, là loại sinh vật mà Thiển Thuỷ Thanh chưa bao giờ thấy qua ở thế giới của mình.



Cô nương trước mặt như một đoá sen trắng vừa e ấp nở, dung nhan vô cùng xinh đẹp, ánh mắt tràn đầy sức sống, thanh âm hết sức dịu dàng. Nàng hỏi:



- Ngươi bị thương sao?



Thiển Thuỷ Thanh nghiến răng, khoé miệng tạo thành một đường cong quật cường:



- Ta không sao, chỉ cần bọn họ chịu tiếp viện quân ta, cho dù trọng thương ta cũng chịu được!



- Vậy ngươi có biết rằng ngươi đã gây ra đại hoạ hay không?



- Hoạ nhiều bao nhiêu đi nữa, chết cũng chỉ được một lần! Bọn họ không giúp, chúng ta chết chắc, nếu giúp, vậy vẫn còn một con đường sống. So ra, cái chết của riêng ta phỏng có đáng gì?



Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười bình thản, thiếu nữ ngược lại thầm kinh hãi trong lòng.



Nhìn qua cửa sổ xe ngựa vỡ nát có thể thấy được khung cảnh bên ngoài máu thịt tung bay tán loạn, những tiếng kêu gào khi chết trở nên có vẻ xa xôi, mặc dù gần trong gang tấc lại như xa tận chân trời.



Nàng nói:



- Ta tin rằng bọn họ, bọn họ...Có thể đánh thắng!



- Nàng không sợ sao?



Thiển Thuỷ Thanh ngắm vẻ mặt của nàng, dung nhan xinh đẹp tuy có chút kinh hoảng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.



- Nỗi sợ, giống như một người lạ sợ con chó dữ, chúng ta phải đối mặt với nó, chống lại nó, vĩnh viễn không thể khuất phục nó!



Thiếu nữ trả lời, giọng trầm thấp.


O0o



Thích Thiên Hữu đứng trước xe ngựa lặng lẽ nhìn Thiển Thuỷ Thanh.



Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười với hắn.



- Hành Trường Thuận nói, lúc đệ đi ra khỏi xe ngựa, là lúc đệ phải chết.



- Quả thật huynh mang đến cho đệ một tin tức hết sức tốt.



Thiển Thuỷ Thanh nghịch nghịch Hổ Nha đao trong tay.



Ánh mắt Thích Thiên Hữu dừng lại trên vết máu còn đọng lại trên cổ thiếu nữ kia một lúc lâu, rốt cục thở dài. Hắn đi ra phía trước, khẽ nói một câu:



- Đệ làm rất tốt...Chỉ là, e rằng ngay cả ta cũng khó cứu được đệ.



Thiển Thuỷ Thanh nhún vai:



- Tốt nhất huynh nên coi chừng bọn khốn ở thành Kinh Viễn kia đi, xem ra bọn chúng sắp sửa tiếp tục tổ chức tấn công. Nơi đây đồng không mông quạnh vô cùng hẻo lánh, cho dù chúng ta đánh đến long trời lở đất, Quân bộ trong lúc nhất thời cũng không thể biết được tin tức. Nếu như phải thủ ba ngày, e rằng sẽ chết rất nhiều người...!



Thích Thiên Hữu nhìn ra xa, vẻ mặt thờ ơ cất tiếng nói:



- Có lẽ vậy...một trận chiến vừa rồi, có hơn ba trăm huynh đệ tử trận, còn có hơn sáu trăm người bị thương. Trong đó, Sáo chúng ta...hai chết tám bị thương.



Thiển Thuỷ Thanh thở ra một hơi thật dài:



- Nói cách khác, chúng ta đã hao tổn gần một phần tư binh lực, còn đối phương thì sao?



- Đối phương để lại hơn hai trăm thi thể, coi như không tổn hại gì đến nguyên khí. Hành Trường Thuận cũng tổn thất vài huynh đệ...Lúc hắn giết đệ, chắc sẽ không để đệ chết một cách dễ dàng nhanh chóng đâu, đến lúc đó nên tự xử chính mình đi thôi, đỡ phải chịu tội sống!



- Được!



Thiển Thuỷ Thanh đáp gọn.



Thích Thiên Hữu trở về.



Hắn còn phải tổ chức nhân thủ chuẩn bị chống đỡ đợt tấn công tiếp theo của Phi Tuyết Vệ.



Thân vệ của Bão Phi Tuyết, vẫn còn chưa phát huy ra thực lực chân chính của bọn chúng.



Bọn chúng đang chờ đợi, đợi đến khi ráng chiều lui hẳn, màn đêm buông xuống...