Đế Quốc Thiên Phong

Chương 17 : Biệt ly

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Quác...quác...



Trên một cây đại thụ đứng lẻ loi ở xa xa, vài con quạ đen đáp xuống cành khô, chúng nó không ngừng hướng về chiến trường đầy máu tanh đã ngừng đánh mà kêu, tỏ ra sợ hãi đối với vũ khí trong tay đám binh sĩ đang múa may trên không liên tục.



Một tên Sáo quan đang chỉ huy binh sĩ của mình dọn dẹp thi thể của các tướng sĩ tử trận, phía đối diện là đám binh sĩ của Phi Tuyết Vệ cũng đang thu thập thi thể đồng bọn.



Hai bên rất ăn ý, không hề tấn công lẫn nhau, chỉ lặng lẽ chú ý đến hành động của đối phương để bảo vệ an toàn cho phe mình.



Khi tìm thấy một thi thể của đối phương, bọn họ liền để riêng ra ở một mảnh đất trống.



Sau khi toàn bộ quá trình dọn dẹp đã kết thúc, hai bên đều phái ra một tiểu đội khoảng chừng mười người đẩy xe tiến vào mảnh đất trống bên phía địch để chuyên chở thi thể của chiến hữu mình trở về.



Đây là sự giao dịch bình đẳng trên chiến trường, trao đổi thi thể giữa hai bên.



Lúc hai bên đi ngang qua nhau, thậm chí một tên binh sĩ còn cất tiếng chào hỏi địch nhân:



- Hừ, lại gặp ngươi nữa, ngươi còn chưa chết sao?



- Đúng vậy, ông trời không chịu lấy mạng ta. Ngươi cũng vẫn sống khoẻ mạnh đó thôi, xem ra là muốn đợi đích thân ta thu thập.



- Vẫn chưa biết ai thu thập ai!



- Vậy tốt, gặp lại trên chiến trường!



- Gặp trên chiến trường!



Sau khi lớn tiếng chào hỏi, ai nấy đều trở về doanh trại của mình.



Quan sát một màn kỳ lạ vừa diễn ra, trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ không thể nghĩ bàn...



- Ngạc nhiên sao?



Thiển Thuỷ Thanh dùng Hổ Nha đao gọt vỏ một trái lê, đồ ăn vặt của thiếu nữ rất nhiều, thái độ cũng vô cùng khẳng khái. Trong cuộc sống hàng ngày đầy máu tanh, người ta sẽ phải học cách tự tìm lạc thú cho mình. Nếu đã đắc tội với nhân vật lớn, cũng không cần so đo những việc nhỏ nhặt như ăn chút gì của đối phương...



Thiếu nữ gật gật đầu:



- Không lẽ hai bên không phải là địch với nhau sao? Vì sao vừa mới tử trận nhiều người như vậy, bây giờ vẫn có thể nói chuyện phiếm với nhau?



- Địch nhân không phải là kẻ thù, quốc thù cũng không có nghĩa là gia hận. Tất cả mọi người ai cũng tham gia quân ngũ, phụng mệnh làm việc, cho dù có chém nhau vài đao, cũng không có nghĩa sẽ hận đối phương đến mức ngủ không yên. Ban ngày mọi người chiến đấu không phải ngươi chết thì ta vong, đó gọi là lòng trung thành ai vì chủ nấy. Nhưng khi chiến đấu đã ngừng, cũng không cần thiết phải trừng mắt với đối phương, như vậy sẽ rất mệt mỏi...Đương nhiên cũng phải tuỳ theo tình huống mà định đoạt, nếu như nàng xông vào thành thị của đối phương, giết chóc sạch sẽ thân nhân bọn họ, lại cướp sạch tài sản, vậy tính chất của chiến tranh sẽ thay đổi hoàn toàn. Cho tới bây giờ, người Đế quốc Thiên Phong không vào được Đế quốc Chỉ Thuỷ, cho nên không có thù lớn như vậy...Chiến đấu giữa sa trường, đánh xong còn phải ăn uống nghỉ ngơi, chỉ đơn giản vậy thôi!



Thiển Thuỷ Thanh đưa trái lê đã gọt xong cho thiếu nữ, thiếu nữ đón lấy, đưa lên miệng cắn một miếng, nước ngọt ứa ra bốn phía trong suốt.



- Thì ra là như vậy...



- Lê này là lê Thiên Hà có phải không?



Thiển Thuỷ Thanh hỏi thiếu nữ.
Chốn bình nguyên bát ngát hoang vu giờ này bắt đầu trở lạnh, thiếu nữ ngồi trên xe khẽ rùng mình. Thiển Thuỷ Thanh tìm một chiếc áo lông điêu khoác lên người nàng, thiếu nữ cất giọng dịu dàng:



- Đa tạ ngươi!



Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh nhạt.



- Hình như tâm tình của ngươi không tốt lắm?



Thiếu nữ hỏi hắn.



- Trong số binh sĩ tử trận, có mấy người là bằng hữu mới của ta.



Thiếu nữ trầm tư một hồi:



- Có thể kể cho ta nghe hay không?



Thiển Thuỷ Thanh cười khổ lắc đầu:



- Biết kể gì đây...Ngày hôm qua mọi người còn uống rượu ăn thịt cùng một chỗ, hôm nay đã tử biệt sinh ly...Ta cũng không biết nói gì, sáng hôm nay có tên còn nói với ta, chờ đánh giặc xong hắn trở về nhà, lúc ấy sẽ mời ta tới quê nhà của hắn cùng nhau mở quán rượu. Bởi vì ta cho hắn biết rằng ta biết cất rượu, mà hắn luôn tin tưởng rằng nghề dễ hái ra tiền nhất chính là cất rượu.



-...Có một huynh đệ, mỗi tối hắn ngủ đều ngáy rất to, hắn lại ngủ bên cạnh ta, nên rốt cục ta bị hắn làm ồn không ngủ được. Còn nhớ ngày đầu tiên, ta đã cãi nhau với hắn một trận, tuy nhiên bây giờ ta không phải lo chuyện đó nữa rồi...



-...Còn có một huynh đệ khác, chuyện hắn thích làm nhất chính là mỗi ngày lấy giày của hắn móc vào mũi thương treo lên phơi trên đầu ngọn gió, khiến cho mùi hôi thối lan toả khắp các ngõ ngách trong doanh trại, sau đó mọi người cùng nhau đuổi đánh hắn...



-...À đúng rồi, còn một huynh đệ khác, chuyện mà hắn ghét nhất chính là nhìn người khác cỡi chiến mã diễu võ giương oai, nhưng mình lại chỉ có thể đứng trong hàng ngũ tân binh. Hắn rất ghét bị người khác gọi là tân binh, hy vọng có thể trải qua vài lần chiến đấu sau đó sẽ đạt được danh hiệu lão binh, hưởng thụ ánh mắt tôn kính của mọi người...Nếu ai dám kêu hắn là tên tân binh gà mờ, hắn sẽ liều mạng với người đó...



-...Họ đều đã chết!



Cuối cùng Thiển Thuỷ Thanh nói một câu như vậy, giọng hắn lạnh nhạt, trên mặt có vẻ hơi buồn bã.



Thiếu nữ khép hờ hai mắt, trong miệng phát ra thanh âm lâm râm thành kính:



- Thần linh vĩ đại trên cao, xin ngài phù hộ cho con dân của ngài, xin đừng để bọn họ phải khóc thét trong đau khổ, đừng để bọn họ giãy dụa trong vũng máu tươi. Xin ngài làm cho địch nhân hoá thành nước chảy rút lui, làm cho địch nhân biến thành làn gió mát, làm cho con dân chúng ta an khang vui sướng...Cho chúng ta lòng từ bi và tha thứ, phủ trọn cả thế giới này!



Sự mỉa mai trong ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh càng trở nên đậm hơn:



- Xem ra thần linh của nàng đang ở rất xa!



Vẻ mặt thiếu nữ vẫn thành kính như cũ, nhưng thanh âm ghê tởm của Thiển Thuỷ Thanh vẫn tiếp tục vang lên:



- Tin ta đi, thần không có ở đây, thần sẽ không phù hộ bất cứ kẻ nào ở đây. Chiến tranh sẽ tiếp tục, chết chóc sẽ tăng lên, bằng hữu của ta, bằng hữu của nàng sẽ ngã xuống từng người từng người. Lúc màn đêm buông xuống, cảnh chém giết sẽ diễn ra một lần nữa.



Thiếu nữ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, ngoài trời đã gần như tối hẳn.



Bóng tối, rốt cục đã bao trùm...