Đế Vương Công Lược
Chương 121 : Dịch dung giả mạo người khác [ Nghe nói Diệp Cốc chủ rất hiền lương thục đức]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Sở Uyên bước tới nhìn một chút, chỉ thấy người nọ nhắm nghiền hai mắt, cũng không biết là còn sống hay đã chết, mặt mũi bầm dập sưng vù, chỉ sợ ngay cả cha ruột cũng chưa chắc đã có thể nhận ra.
” Là Nạp Tây Thích.” Ám vệ giải thích.
Lời này vừa ra, những người còn lại cũng hít một ngụm khí lạnh, rối rít bao vây quanh hắn nhìn kĩ một lần nữa. ” Vì sao Nạp Tây Thích là rơi vào tay Truy Ảnh Cung?”
” Sở Hạng muốn giết hắn, được Cung chủ cứu.” Ám vệ nói: “Nghĩ chắc hắn vẫn còn có chút tác dụng nên giữ lại, bảo chúng ta ở lại nơi này chờ Hoàng thượng.”
” Sở Hạng muốn giết Nạp Tây Thích??” Sở Uyên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: ” Dựa theo tính tình của Sở Hạng thì cho dù có là con rối bù nhìn cũng sẽ nuôi mới phải.”
” Chuyện này nói ra rất dài dòng.” Bụng ám vệ kêu rột rột: ” Có thể cho chúng ta mượn đống lửa trước được không? Chúng ta nướng mấy con gà núi ăn.”
Diệp Cẩn: “….”
Sở Uyên cười nói: ” Trong doanh trướng vẫn còn gà quay và bánh điểm tâm.”
” Không cần đâu.” Ám vệ lôi mấy con gà núi trong giỏ trúc treo bên lưng ngựa ra, ngồi xổm trên đất vừa vặt lông gà vừa nói: ” Công tử đã dặn chúng ta rằng không được chiếm tiện nghi của Sở quân, cho dù chỉ là một cái bánh bao hay một chén cháo.”
Có tướng sĩ đang đứng ngay hiện trường nghe vậy lập tức quét mắt nhìn về phía ám vệ Truy Ảnh Cung —dường như cũng không ma chướng như trong tin đồn a, hơn nữa còn có vài phần nguyên tắc nữa, ỷ thế hiếp người, thu phí bảo hộ khắp nơi gì đó chắc là do các môn phái còn lại tung tin đồn nhảm mà thôi.
Thịt gà xoay tròn trên đống lửa tỏa ra mùi thơm nức mũi, đơn giản rắc thêm chút muối là thành mĩ vị nhân gian, nhìn cực kì mê người, ngay cả Sở Uyên cũng nhận lấy một cái đùi gà từ tay ám vệ, vừa đưa tay xé từ từ ăn vừa nghe kể chuyện xảy ra ở Bạch Tượng quốc trong thời gian vừa qua.
Căn cứ vào những gì ám vệ nói thì lúc Nạp Ngõa mới rời đi, Bạch Tượng quốc đích xác là do Nạp Tây Thích tiếp quản, dù là dân chúng hay là quan viên trong triều cũng không có chút nào dị nghị. Nhưng rồi chưa tới một tháng sau, người của Sở Hạng cũng đã bắt đầu quang minh chính đại ra vào vương cung. Hành động của Sở Hạng ở Nam Dương trong mấy năm gần đây rõ ràng như vậy, Bạch Tượng quốc tất nhiên không thể nào không phát hiện ra được chút gì. Trước chuyện này, hầu như tất cả các quan viên trong vương triều đều mong mỏi Bạch Tượng quốc có thể cùng Đại Sở kết thành đồng minh, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có bất kì quan hệ nào với đám loạn đảng này, vì vậy ngay ngày hôm sau liền có một đám đại thần tới tìm Nạp Tây Thích, khuyên hắn nên giữ vững thế trung lập, nghìn vạn lần đừng để bị tiểu nhân lợi dụng.
” Sau đó thì sao?” Sở Uyên hỏi: ” Hắn đã đồng ý ư?”
Ám vệ lắc đầu: ” Không phải vậy. Nạp Tây Thích dường như đã quyết tâm muốn hợp tác với Sở Hạng, vì vậy không những không nghe lời khuyên mà còn đem toàn bộ những đại thần này đuổi ra ngoài.”
” Vừa nghe liền biết là kẻ ngu xuẩn rồi, thảo nào bị Sở Hạng dắt mũi dễ dàng như vậy.” Diệp Cẩn lắc đầu: ” Cho dù muốn lung lạc lòng người thì cũng phải làm dáng một chút chứ, nào có ai ngu xuẩn đến mức trực tiếp đuổi người như thế.”
” Cốc chủ nói rất đúng.” Ám vệ nói: ” Nạp Tây Thích hành xử quá độc đoán, các thần tử cũng không phục hắn, chẳng bao lâu sau thì trong triều đình rối loạn cả lên, hơn phân nửa số đại thần cáo bệnh xin nghỉ ở nhà, không vào triều, cũng không để ý gì đến Nạp Tây Thích, chỉ một lòng một dạ chờ Nạp Ngõa trở về.”
Tin đồn lan truyền từ triều đình đến nhân gian rất nhanh, người có tâm tư bất chính bắt đầu hành động, gần như đã sắp xảy ra một cuộc động loạn thì đột nhiên Nạp Ngõa lại trở về.
“Chíp!” Cục Bông nhìn quanh bốn phía một lượt, không thấy bưởi mềm mại nào để cọ, vì vậy hơi thất vọng, đôi cánh ngắn ngủn rũ xuống.
“Ngoan!” Thẩm Thiên Phong lấy Tiểu phượng hoàng ra khỏi tay Diệp Cẩn, giao cho ám vệ.
Diệp Cẩn hung hăng nắm chặt quả đấm, nhắc nhở chính mình không thể cướp.
Ám vệ vội vàng phóng người lên ngựa, chạy như bay.
Diệp Cẩn: “….”
Những người còn lại thức thời tản đi, giao người lại cho Thẩm Thiên Phong, chỉ sợ sẽ vô tội bị liên lụy, chúng ta cũng rất sợ không giơ!
Chỉ có Mộc Si Lão Nhân là không hiểu gì, hỏi: ” Vì sao chỉ trong nháy mắt đã không còn ai nữa rồi?”
Đoạn Dao chen vào xe ngựa, nhỏ giọng nói: ” Bởi vì sợ Diệp Cốc chủ sẽ tức giận.”
” Tức giận thì nên khuyên nhủ mới đúng chứ, sao lại bỏ chạy hết thế kia?” Mộc Si Lão Nhân lại hỏi.
Đoạn Dao cân nhắc tìm từ, nói: ” Lúc Diệp Cốc chủ tức giận trông hơi hung dữ, nếu lần sau tiền bối nhìn thấy thì cũng phải tránh xa một chút đó.”
” Mặt mày thanh tú như vậy, hung dữ hơn nữa thì có sao?” Mộc Si Lão Nhân không tin: ” Huống chi lúc trước ta chạy trốn trên giang hồ cũng thường nghe người trong giang hồ bán tán, nói Diệp Cốc chủ hiền lương thục đức, tấm lòng nhân ái như thần tiên, tính tình cũng dịu dàng ôn nhu vô cùng, mỗi ngày trừ khám chữa bệnh giúp người ra thì chính là nấu canh tẩm bổ, may vá y phục hay đóng đế giày cho Thẩm minh chủ….Ôi chao??? Có tiếng gì bên ngoài vậy?”
Đoạn Dao ha hả cười khan: ” Không có tiếng gì đâu, tiền bối nói tiếp đi.”
Hoặc là phá hủy rừng cây, hoặc là giày xéo Thẩm minh chủ mà thôi, cũng không đáng giá phải cố ý chạy ra xem.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, dứt khoát ôm người trở về xe ngựa. Diệp Cẩn tựa cằm lên đầu vai hắn, vẫn thấy quá trời luyến tiếc, vì vậy cúi đầu giận dữ cắn Thẩm Thiên Phong một ngụm.
Sở Uyên ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn hai người ầm ĩ từ từ đi xa, đáy mắt bị ánh lửa chiếu ra chút ý cười, nhưng đáy lòng lại chậm rãi sinh ra vài phần nhớ nhung và luyến tiếc.
Còn một tháng nữa mới có thể đến ranh giới tây nam, nếu theo tính tình người nọ thì chắc chắn đã sớm tìm tới đây rồi. Nhưng trận chiến lần này vô cùng quan trọng, Tây Nam Phủ cũng có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ hận một ngày không thể có hai mươi bốn canh giờ, e là không có thời gian rãnh rỗi để nghĩ chuyện khác.