Đế Vương Công Lược
Chương 122 : Có người cản giá [ Đoạn Tiểu Vương gia bị sét đánh trúng đầu rồi]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Phúc lợi của người đến sau đây, đọc được 2c 1 lần *^_^*
Bên trong Tây Nam Phủ, Đoạn Bạch Nguyệt đứng giữa nhà, nhìn hồng trù đoạn đỏ lòe loẹt đong đưa đong đưa khắp nơi có chút choáng váng đầu hoa mắt.
” Vương gia thích màu sắc hoa văn nào?” Kim thẩm thẩm hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có khác nhau sao?”
” Tất nhiên là có rồi.” Kim thẩm thẩm nói: ” Màu sắc hoa văn chỉ thêu đều không giống nhau, sờ lên cũng hoàn toàn khác biệt, thậm chí ngay cả màu đỏ cũng phân ra đậm nhạt sáng trầm nữa, thành thân là chuyện trọng đại, tất nhiên phải tìm tất cả thứ tốt nhất mang về phủ, sau đó so sánh tỉ mỉ rồi mới chọn ra cái mà mình thích nhất.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhức đầu nói: ” Lần này Hoàng thượng dẫn quân xuôi nam là vì đánh giặc.” Không phải là vì thành thân.
” Sau khi đánh giặc xong thì cũng phải thành hôn, đúng chứ?” Kim thẩm thẩm nói: ” Phải tìm thợ may tới đo đạc hỉ phục trước, sau đó từ từ làm, chờ đại quân toàn thắng trở về, chúng ta liền nhanh chóng thành thân.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Vì sao phải ” nhanh chóng thành thân”?”
Kim thẩm thẩm nói: ” Sau khi đánh xong loạn đảng Nam Dương, chính là lúc tứ hải thanh bình, lúc đó không thành hôn thì còn muốn kéo dài đến khi nào?”
” Tất nhiên cũng sẽ thành hôn.” Đoạn Bạch Nguyệt cân nhắc dùng từ một chút: ” Nhưng cũng không cần phải đo đạc may đồ cưới vào lúc này chứ? Không thể đợi sau này đánh giặc xong xuôi rồi thương nghị cẩn thận lại chuyện hỉ sự sao?”
Kim thẩm thẩm lắc đầu: ” Nhiều năm như vậy, cứ mỗi lần nhắc tới chuyện thành thân là Vương gia đều sẽ khẩn trương, cái cớ gì cũng đã dùng hết rồi. Lần này phải do ta quyết định thay người mới được, không cần biết sau khi trở về vương thành Hoàng thượng muốn làm long trọng rúng động thế nào, nhưng yến tiệc thành thân này cũng phải tổ chức ở Tây Nam Phủ trước!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…..”
Kim thẩm thẩm đuổi hắn về tiểu viện nghỉ ngơi, dự định ngày mai trời sáng rõ rồi sẽ cho người chuyển tất cả vải vóc này ra để dưới ánh mặt trời, sau đó chọn lại một lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt lật người nằm trên nóc nhà, nhìn trăng sáng treo lơ lửng trên đỉnh đầu, có chút dở khóc dở cười.
” Vương gia.” Đoạn Niệm mới từ bên ngoài trở về phủ, đúng lúc đi ngang qua nơi này.
” Có tin tức gì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi dậy.
” Sở Hoàng đã dẫn đại quân qua Tam Long, tính ngày thì có lẽ bây giờ đã tới được thành Trảm Thủy rồi.” Đoạn Niệm nói: ” Khoảng chừng một tháng nữa là sẽ đến thành Đại Lý.”
” Dọc đường đi có an toàn không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
” Tất nhiên.” Đoạn Niệm đáp: ” Đây chính là đích thân Sở Hoàng dẫn theo mấy vạn đại quân.” Kẻ nào ăn no rửng mỡ lại dám chạy tới khiêu khích chứ.
” Phía nam sao rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Dân chúng khắp vùng duyên hải đều đã biết rằng sắp có chiến tranh nên ít nhiều gì cuộc sống cũng bị ảnh hưởng, ngư dân giảm bớt số lần ra biển, các đại thương hộ tới Nam Dương buôn bán cũng nhanh chóng lên đường trở về Đại Sở.” Đoạn Niệm nói: ” Có điều sáng sớm nay triều đình vừa hạ chỉ tới, tất cả các ngư dân bị cuộc chiến này ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày thì đều có thể tới quan phủ chờ phân phát gạo, y phục, mì và muối. Còn các thương hộ thì Sở Hoàng hứa hẹn sau khi chiến tranh kết thúc sẽ ban bố nhiều chính sách có lợi cho thương nhân, cho nên mọi người cũng không quá dị nghị.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
” Vương gia không tới đó thật ư?” Đoạn Niệm hỏi: ” Tuy đại quân phải đi một tháng, nhưng nếu là Hỏa Vân Sư không dừng lại ngủ đêm thì chỉ cần tám ngày là có thể tới nơi rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Vào giờ phút này phải lấy chiến sự làm trọng.”
Đoạn Niệm gãi gãi đầu, cáo lui rời khỏi tiểu viện, cảm thấy dường như mình có chút lắm mồm.
Đoạn Bạch Nguyệt vân vê miếng ngọc điêu khắc trong lòng bàn tay, sau đó cũng xoay người trở về phòng ngủ.
******
Ngô Tam Lỗi cắn răng một cái, gào to một tiếng rồi lung tung đánh ra một quyền. May mắn là Triệu Việt nhanh tay bịt tai Ôn Liễu Niên lại.
” Bồ Đề Vọng Nguyệt!” Ngô Tam Lỗi đứng trên một chân, tay phải nhắm thẳng lên trời cao.
Hình ảnh này, Ôn Liễu Niên cảm thấy mình có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Sở Uyên nhíu mày trầm tư, mấy chiêu này là do đối phương nhớ lại tung tung nên đương nhiên cũng không có chưởng pháp gì đáng kể, nhưng không biết tại sao hắn lại cảm thấy trong chiêu thức có vài phần quen thuộc. Tiết Hoài Nhạc đứng bên cạnh cũng nhìn ra cách thức, vì vậy cúi xuống đất nhặt lên một viên đá, dùng ngón tay bắn về phía Ngô Tam Lỗi.
Ngô Tam Lỗi không hề có chút phòng bị nào nên bị đánh trúng đầu gối, lảo đảo bước về phía trước vài bước, quay đầu lại muốn nhìn xem thủ phạm là ai, nhưng không ngờ lại có ba cây phi tiêu phóng tới trước mặt —là vũ khí thật, còn lóe ra hàn quang.
Đầu óc Ngô Tam Lỗi rơi vào mê muội, theo bản năng uốn người về phía sau né tránh, phần hông tráng kiện như thùng nước cũng vô cùng mềm dẻo, một tay nắm lấy thân cây bên cạnh, lách người tránh sang một bên.
” Đắc tội!” Tiết Hoài Nhạc ôm quyền.
Ngô Tam Lỗi cũng có chút khiếp sợ, hắn vốn cho rằng mình đã quên hai chiêu thức võ công kia, nhưng không ngờ trong tình thế cấp bách lại có thể sử dụng một lần.
Lúc này Sở Uyên đã nhìn thấy rõ ràng, là võ công của Tây Nam Phủ, một chiêu gọi là Vũ Lạc Dương Hoa, một chiêu gọi là Hạo Nguyệt Thanh Phong.
Vũ lạc dương hoa: mưa rơi hoa nở.
Hạo nguyệt thanh phong: trăng sáng gió mát.
” Hoàng thượng.” Ngô Tam Lỗi cũng không mệt mỏi chút nào, đáy lòng thấp thỏm lo âu, không biết mình có vượt qua được lần kiểm tra này không.
” Hai chiêu vừa rồi là ai dạy ngươi?” Sở Uyên hỏi.
Ngô Tam Lỗi nói: ” Là một lão nhân, lúc ấy hắn ăn mặc cực kì rách rưới, tóc rối bù bẩn thỉu, còn không bằng dân chúng nghèo đói nữa. Đang ghé vào hàng quán ven đường mua thức ăn thì bị ghét bỏ đuổi đi, vì vậy ta cho hắn một cái bánh bao.” Sau khi lão đầu kia lang thôn hổ yết ăn hết cái bánh bao thì dạy hắn hai chiêu võ công để trả ơn, một chiêu dùng để giết người, một chiêu dùng để phòng thân.
Lang thôn hổ yết: ăn như hổđói.
Hơn mười năm trước đi ngang qua Tế Nam, ăn mặc rách rưới, biết võ công Tây Nam Phủ, quan trọng hơn chính là tóc rối bời bẩn thỉu, không chịu chải đầu.
Không cần suy nghĩ cũng biết là ai.
Sở Uyên tính nhẩm một chút, vừa đúng là lúc mình xuôi nam bị đâm, được Nam Ma Tà cứu.
” Chuyện gì xảy ra vậy?” Đoạn Dao cầm nửa khối điểm tâm, cũng tò mò chen lấn tới đây xem náo nhiệt.
Sở Uyên hỏi hắn: ” Thu đồ đệ không?”
” Hả?” Đoạn Dao không phản ứng kịp: ” Thu người nào làm đồ đệ?”
Sở Uyên vươn một ngón tay ra chỉ.
Đoạn Dao nhìn theo, sau đó trợn mắt há hốc mồm.
Ngô Tam Lỗi thành thật nửa đời người, lần này đột nhiên lại rất cơ trí, quản mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ít nhất không cần làm phu khuân vác là tốt rồi.
Vì vậy hắn quyết định rất nhanh, quỳ xuống đất dập đầu ba cái, đem mặt đất dập ra một cái hố to, giọng nói tựa như tiếng sấm xẹt qua tai: ” Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Tối mai nhân gia đi chơi, về sớm thì gắng gõ, về không sớm…thì bùng *^O^*