Đế Vương Công Lược
Chương 130 : Hai cái đầu trọc [ Một cuộc gặp gỡ TUYỆT VỜI *^_^*]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
#8211; Hai cái đầu trọc [ Một cuộc gặp gỡ TUYỆT VỜI *^_^*]
Bạch y thư sinh tên Tư Không Duệ, ở trong chốn giang hồ cũng có chút danh tiếng. Tuy rằng trước đây Sở Uyên đã từng gặp hắn ở Nam Dương rồi, nhưng lúc ấy chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến Thiên Thần Sa, đã vậy còn có một Đoạn Bạch Nguyệt lúc nào cũng muốn trốn trốn tránh tránh mình, tất nhiên không rãnh bận tâm những chuyện khác. Vì vậy lần này nghe được tin hắn tới giúp đỡ cũng cảm thấy rất vui mừng, đang trên đường tới tìm gặp một lần nói cảm ơn thì lại bị Đoạn Bạch Nguyệt chặn lại giữa chừng.
” Ngươi lại làm trò quỷ gì rồi?” Sở Uyên nghi ngờ.
” Oan uổng cho ta quá.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên trở lại khoang thuyền: ” Tư Không vừa lạnh lại vừa đói, đã lênh đênh trên biển hai ngày rồi, lúc nãy vừa mới ăn xong đi ngủ, ngươi có việc gì cứ để sáng mai nói cũng không muộn.”
” Đáng thương như vậy sao?” Sở Uyên chấn kinh.
” Cưới được một nương tử quá hung hãn, cũng không còn cách nào khác.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo tay hắn: ” Mai mốt thành thân xong ngươi không được phép học theo nàng a.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: ” Ít ra Tư Không còn có chiếc thuyền.”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: ” Xem ra tương lai của ta ngay cả một chiếc thuyền cũng không có rồi?”
Sở Uyên gật đầu: ” Ừ.”
…
Tây Nam Vương xoa xoa cằm, cân nhắc xem sau này phải giấu tiền riêng ở đâu mới không bị phát hiện, hay là phải làm cái giỏ trúc treo lên nóc nhà.
Còn khoảng bảy tám ngày đường nữa sẽ tới được Xiêm Viễn quốc, theo kế hoạch đã định trước thì Đoạn Bạch Nguyệt và Thẩm Thiên Phong sẽ âm thầm đưa Kim Xu và Khôn Đạt trở về trước, sau đó mượn cơ hội thăm dò thái độ của quốc chủ Xiêm Viễn là Ngô Đăng. Có điều nếu Tư Không Duệ đã tới, không dùng mới là đồ ngốc, dù sao cũng ăn một tô mì rồi, theo lý cũng nên làm chút chuyện.
Sở Uyên nói: ” Ngươi muốn đi cùng Tư Không?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tuy Thẩm minh chủ khinh công đệ nhất thiên hạ nhưng Tư Không cũng không kém, tới Xiêm Viễn quốc một chuyến thì dư dả. Hơn nữa hắn vốn sinh sống ở Nam Dương, vừa quen thuộc với phong thổ vừa thông hiểu ngôn ngữ địa phương, là người thích hợp nhất để chọn lựa.”
” Cũng tốt.” Sở Uyên đưa tay vỗ vỗ lên gò má hắn: ” Chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cầm tay hắn đưa lên miệng hôn một cái.
” Chúng ta đã ra biển lâu như vậy rồi, vì sao vẫn chưa thu được tin tức gì của Nam sư phụ?” Sở Uyên lại nói: ” Ngay cả một phong thư cũng không có.”
” Nam Hải này rộng lớn như vậy, cũng không biết rốt cuộc sư phụ đã đi nơi nào.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhưng lần này Sở quân xuôi nam động tĩnh lớn như thế, không cần biết là đang ở đâu, sư phụ cũng phải nhanh chóng chạy tới mới đúng. Có náo nhiệt mà không chen chân vào, chuyện này không giống tác phong của sư phụ chút nào.”
” Có thể nào là vì sư phụ đã trở về hầm mộ lại rồi không?” Sở Uyên lo lắng hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Hầm mộ nơi khác chắc chắn sư phụ cũng không thèm nằm đâu, huống chi nếu đúng là như vậy thì càng phải viết cho ta và Dao nhi một phong thư báo trước mới đúng. Biến mất vô ảnh vô tung như vậy, chẳng bằng nói là ở đâu chơi vui quá quên trời quên đất quên luôn mình còn có hai đồ đệ ở nhà rồi.”
Sở Uyên rút tay về lại, nói: ” Nghe ngươi nói thật nhẹ nhàng.”
” Vốn là như vậy, sư phụ sẽ không gặp chuyện không may.” Đoạn Bạch Nguyệt thuận miệng nói: ” Thầy tướng số nói sư phụ ít nhất cũng có thể sống năm trăm tuổi.”
” Tiểu Vương biết mục đích chuyến này của Tây Nam Vương là gì.” Ngô Đăng sảng khoái nói: ” Nhờ ngài chuyển cáo Sở hoàng, mặc dù Xiêm Viễn quốc không thể xuất chiến nhưng cũng có thể giữ vững lập trường. Nếu kẻ địch trở lại uy hiếp cũng sẽ cùng quốc gia liều mạng chống trả, tuyệt đối không để hắn hiếp bức lợi dụng, biến mình thành địch thủ của Đại Sở.”
” Có câu hứa hẹn này của quốc chủ là đủ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Chờ Sở quân đại thắng trở về, Đại Sở, Xiêm Viễn quốc, Bạch Tượng quốc và hơn mười đảo quốc ở Nam Dương này sẽ cùng nhau đề ra điều khoản mậu dịch mới, đến lúc đó mới chân chính là hải lộ tung hoành, thương thuyền tấp nập, quốc chủ chỉ cần chờ ngày đó là được.”
” Nếu vậy thì tốt quá.” Thấy Đoạn Bạch Nguyệt dường như cũng không dự định ép bức mình gia nhập vòng chiến, Ngô Đăng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vì vậy cười nói: ” Tiểu Vương còn chuẩn bị chút quà mọn, thỉnh cầu Tây Nam Vương cùng Diệu Tâm đại sư chuyển giao cho Sở Hoàng.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….
Cùng nhau chuyển???
Diệu Tâm nói: ” Tăng nhân Tiểu Diệp Tự cũng là con dân của Đại Sở, tất nhiên cũng phải vì nước mà chiến đấu.”
” Khụ khụ.” Thời khắc mấu chốt, Tư Không Duệ vẫn còn nhớ được chút tình nghĩa huynh đệ, dù sao năm xưa cũng từng giúp mình chép thư tình, vì vậy thành khẩn nói: ” Đại sư cứ làm phúc tới cùng tiếp tục ở lại Xiêm Viễn quốc bảo hộ quốc chủ đi, thủy quân Đại Sở cũng không thiếu người.”
” Không cần không cần.” Ngô Đăng liên tục xua tay: ” Ta đã không giúp được gì rồi, làm sao có thể da mặt dày giữ đại sư ở lại vương cung chỉ vì bảo vệ tính mạng của mình được.”
Diệu Tâm cũng nói: ” Các tăng nhân còn lại của Tiểu Diệp Tự sẽ tiếp tục ở lại trong cung, bảo hộ quốc chủ.”
Tư Không Duệ cười lúm đồng tiền như hoa nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, còn muốn ngăn nữa không? Ít nhất nói giúp huynh đệ thêm vài câu.
Khôn Đạt đứng bên cạnh nhắc nhở: ” Trời sắp sáng rồi, phải nắm chắc thời gian mới được.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu như vậy thì chúng ta xin cáo từ trước, đa tạ đại sư ra tay tương trợ, mời.”
” Không dám.” Diệu Tâm chắp tay trước ngực hơi thi lễ, xoay người ra khỏi cửa phòng.
Lúc này tại đại hải doanh Sở quân, Diệp Cẩn đang ngồi xổm trên boong thuyền, dùng sức tách quả dừa ra làm đôi, muốn thừa dịp bình minh thu thập một ít sương sớm làm thuốc.
Thẩm Thiên Phong ở bên cạnh giúp hắn.
Diệp Cẩn cầm một nửa vỏ quả dừa lên, hỏi: ” Ngươi xem, có giống đầu trọc hay không?”
Thẩm Thiên Phong: “….”
Diệp Cẩn lại cầm lên thêm một nửa vỏ quả dừa, nghiêm túc nói: ” Hai cái đầu trọc!”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa gò má hắn.
Rốt cuộc khi nào mới quên được chuyện này a.
Muốn quên cũng khó minh chủ ơi ~~~~