Đế Vương Công Lược

Chương 172 : Ly Kính [ Từ nay về sau tất nhiên ta sẽ không để mình gặp chuyện không may]

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Hoàng hôn buông xuống, Tứ Hỉ tới bẩm báo, nói là chư vị thiếu hiệp của Truy Ảnh Cung vẫn còn đi theo Diệu Tâm đại sư, nghe nói là muốn thảo luận phật pháp, nhìn qua cực kỳ thành kính.



Đoạn Bạch Nguyệt: “Phụt.”



“Lại là ngươi gây ra?” Sở Uyên buông đũa xuống.



“Oan uổng cho ta rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta vừa trở về đã luôn ở cùng một chỗ với ngươi, làm sao có thời gian đi an bài chuyện này được. Huống chi những chuyện liên quan đến đại hòa thượng kia, ngươi tự mình xử trí là được rồi, ta cũng không muốn để ý tới.”



“Lui ra đi.” Sở Uyên nói với Tứ Hỉ, “Hôm nay không còn chuyện gì nữa đâu, ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, đừng ở đây hầu hạ nữa.”



“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tứ Hỉ rời khỏi cửa, lại gọi vài nội thị trực đêm tới phân phó vài câu rồi mới trở về chỗ ở nghỉ ngơi, trước khi đi không quên căn dặn phòng bếp hầm chút canh bổ máu, buổi tối đưa tới cho Vương gia ăn khuya — dù sao thì Vương gia cũng bị thương, cho dù là vết thương nhỏ thì Hoàng thượng cũng sẽ đau lòng a.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có muốn ta đi tìm người của Tần huynh, nhắc nhở bọn họ không nên hành động thái quá một chút hay không?”



Sở Uyên lắc đầu, lại đưa cho hắn một chén cơm: “Ăn nhiều một chút.”



“Đây chính là đang lúc chiến tranh a, võ công Diệu Tâm lại cao, nếu bị mấy người này chọc tạc mao lên thì chỉ sợ không dễ thu xếp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Dù sao đi nữa, công phu chọc người sôi máu của Truy Ảnh Cung ngươi cũng biết rồi.”



“Mới nãy còn nói ngươi không muốn để ý tới chuyện liên quan đến Diệu Tâm.” Sở Uyên nhướng mi, “Mới chớp mắt đã thay đổi rồi ư?”



“Ta là lo lắng ngươi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.



“Ta biết.” Sở Uyên xoa xoa gương mặt của hắn, “Nhưng khó khăn lắm mới có được một ngày nhàn rỗi, ngươi không thể nói chuyện gì khác sao? Kia đều là người do Tần Thiếu Vũ dạy dỗ, lúc tung hoành trên giang hồ ắt sẽ biết đắn đo biết chừng mực, huống chi lúc hai quân giao chiến, ngươi không khỏi cũng quá coi thường Truy Ảnh Cung.”



“Ngươi tin tưởng bọn họ là được.” Đoạn Bạch Nguyệt rất phối hợp, “Tốt lắm, ta không nói nữa.”



“Mấy món này có ngon hay không?” Sở Uyên hỏi, “Dao nhi nói ngươi thích ăn, nhưng đầu bếp cũng không biết cách làm, chỉ có thể lung tung đoán mò rồi làm ra thôi, ta nếm một ngụm thấy mùi vị cũng được.”



Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừ.”



“Vậy ăn thêm một chén.” Sở Uyên gắp cho hắn một đũa thức ăn.



Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Lấy sức ăn của Ngô Tam Lỗi gán cho ta ư?”



“Ta thích nhìn ngươi ăn.” Sở Uyên nói, “Đẹp mắt.”



Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi: “Chỉ thích nhìn ta ăn sao?”



Sở Uyên cười: “Ngươi làm cái gì ta cũng thích.”



Diệp Cẩn bưng thuốc đứng ở cửa, nhìn trời: “Khụ!” Lại đang nói cái quỷ gì?!



“Ngươi khó chịu chỗ nào?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày hỏi Sở Uyên.



“Không có.” Sở Uyên nhận lấy chén thuốc, cúi đầu thổi thổi, “Cái này nấu cho ngươi.”



“Là cái gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.



Diệp Cẩn vừa xoay người rời đi, vừa u oán nói: “Hạc Đỉnh Hồng.”



Đoạn Bạch Nguyệt hướng về bóng lưng của Diệp Cẩn le lưỡi.



Sở Uyên buồn cười, đưa chén thuốc cho Đoạn Bạch Nguyệt: “Đây, ngày hôm qua trở về thấy sắc mặt ngươi không được tốt, ăn cái này xong cũng có thể thoải mái hơn.”



“Đây cũng đâu phải thuốc gì, rõ ràng chính là một chén canh a.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng cái muỗng quấy quấy hai cái, “Nếu còn bị ngươi bồi bổ kiểu này nữa thì còn đánh trận cái gì, phỏng chừng cách vòng bụng của Tứ Hỉ cũng không còn xa nữa.”



“Một chén cuối cùng, ăn xong sẽ để cho ngươi nghỉ ngơi.” Sở Uyên nói, “Nghe lời.”



Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên ghế thở dài: “Lúc trước đều là ta dỗ ngươi ăn, sao bây giờ đổi thành ngược lại thế này?”



Sở Uyên ghé vào lưng hắn: “Có ăn hay không?”
“Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh hắn.



“Người chết nước bình thường thì thi thể không giống thế này.” Diệp Cẩn nói, “Huống chi nhìn hình dạng xương cốt lòi ra ngoài thì chắc chắn phải là người Hán, cũng không phải người Nam Dương.”



“Là một trong những cỗ thi thể kia ư?” Đoạn Bạch Nguyệt suy đoán.



Diệp Cẩn gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài khơi, nói: “Tám phần mười là từ Tinh Châu trôi tới đây.”



Binh sĩ cầm một tấm vải bố chạy tới, quấn thi thể kia lại rồi khiêng tới một tiểu viện nằm đơn độc bên bờ biển, xung quanh đó không có tòa nhà nào. Diệp Cẩn mang bao tay vào, cũng không cho phép người nào đi theo, chỉ điểm danh để Chương Minh Duệ theo mình. Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái: “Tiểu thái y này đúng là vận khí tốt a.”



Vừa dứt lời đã thấy Chương Minh Duệ chui đầu ra cửa sổ, ói như điên.



Đoạn Bạch Nguyệt: “Phụt.”



Sở Uyên lại không có tâm tình cùng hắn nói mấy chuyện này, quay đầu nói: “Có thể có thêm thi thể trôi tới đây hay không?”



“Không đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.



Sở Uyên nhất thời đầu óc mụ mị không hiểu: “Vì sao?”



“Ngốc.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa gò má hắn, “Nơi này là Ly Kính quốc, ngày mai chúng ta sẽ rời đi, lúc này cho dù Sở Hạng giết sạch tất cả mọi người trên đảo thì đã sao. Những thi thể này tất nhiên chỉ dùng để đối phó với Sở quân, nhưng nhất định không phải là lúc này, mà là lúc hai quân giao chiến, hiểu chưa?”



Sở Uyên: “…”



Cũng phải.



“Choáng váng đầu rồi hả?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Mấy ngày nay bảo ngươi ngủ nhiều một chút, kết quả mỗi ngày đều chỉ mới đến bình minh đã tự rời giường, bận rộn đến tận đêm khuya mới ngủ, không choáng váng mới lạ.”



Sở Uyên nắm tay hắn, do dự nói: “Ta…”



“Lại lo lắng không yên đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn hắn, “Ta đã nói rồi, lần này ta sẽ không đi đâu hết, sẽ luôn đứng bên cạnh ngươi, vì sao vẫn khẩn trương như vậy?”



Sở Uyên nhìn hắn một lát, cũng không biết nên nói cái gì, vì vậy xoay người chậm rãi trở về.



“Rốt cuộc làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt đuổi theo.



“Có lẽ ta thật sự không phải là một hoàng đế tốt.” Sở Uyên có chút ủ rũ mất tinh thần, “Trước một trận đánh mấu chốt quan trọng như vậy nhưng chuyện mấy ngày nay ta suy nghĩ cũng không phải là đánh thắng hay thua, mà ngược lại toàn bộ đầu óc đều là ngươi.”



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



Đoạn Bạch Nguyệt: “Phụt.”



Sở Uyên bất mãn đá hắn một cước: “Còn cười.”



“Trong lòng ngươi có ta là được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mấy trận đánh trước ta bị thương nhiều một chút, nhưng lần này thật sự sẽ không đâu, tất nhiên ta sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt mà, chỉ cần chờ ta dẫn ngươi quay về tây nam thành thân thôi, được không?”



Sở Uyên gật đầu: “Được.”



“Ta đưa ngươi về thuyền nghỉ ngơi nha?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.



Sở Uyên quay đầu lại nhìn tiểu viện đổ nát kia.



Chương Minh Duệ vẫn còn đang ói.







“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, “Chúng ta trở về.”



Chương này cái thi thể buồn nôn chết được. TToTT