Đế Vương Công Lược
Chương 173 : Cương thi [ con mẹ nó vì sao vẫn còn có thể đứng lên]
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Đại khái là bởi vì mấy ngày qua đích xác có chút lo nghĩ quá độ, vì vậy sau khi trở về khoang thuyền, Sở Uyên bị ép buộc ngâm nước nóng một trận, sau đó nằm dài trên giường, cơn buồn ngủ liên miên kéo tới, chỉ chốc lát đã ngủ thật say.
Đoạn Bạch Nguyệt nằm bên cạnh canh chừng hắn một trận, thấy hắn dường như đã ngủ say rồi mới rón rén lui ra khỏi phòng, phất tay gọi Đoạn Dao và người của Tây Nam Phủ tới túc trực, sau đó xuống thuyền đi tìm Diệp Cẩn. Kết quả mới ra tới bờ biển thì đã thấy Thẩm Thiên Phong đang phá hủy phần nóc của tiểu viện kia.
“Như thế này còn tạm được, nếu không cũng quá thối rồi a.” Sắc mặt Chương Minh Duệ trắng bệch, hơi thở mong manh.
Đoạn Bạch Nguyệt khuyên nhủ: “Nếu ngươi không kiên trì được thì ta có thể vào đó nói với Diệp Cốc chủ một tiếng.”
“Không nên không nên.” Chương Minh Duệ liên tục lắc đầu, “Cơ hội khó có được, khó khăn hơn nữa ta cũng muốn vào.” Vừa nói vừa dùng bố khăn che miệng lại, vội vã chạy vào tiểu viện. Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười một tiếng, cũng đi theo qua đó xem thử thế nào.
Sau khi tháo dỡ nóc nhà xuống, mùi hôi thối trong phòng đã tản đi không ít. Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao không dứt khoát mang ra ngoài kia?”
“Trước khi điều tra rõ ràng đây là cái gì thì giữ bí mật vẫn tốt hơn.” Diệp Cẩn nói, ” Quan binh xung quanh đây cũng bị ta đuổi đi rồi, vạn nhất có cái gì mờ ám, độc vật cũng sẽ không theo gió khuếch tán.”
“Vậy hiện tại đã điều tra rõ ràng rồi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Diệp Cẩn dùng một cái nhíp nhỏ gắp trong não thi thể kia ra một tiểu trùng dạng sợi cực mảnh.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Cương thi?”
“Ừ.” Diệp Cẩn gật đầu, “Cái này là luyện chế thất bại đó, vì cổ trùng đã chết rồi nên không thể cử động, cho nên cũng không có gì đáng sợ. Xem màu da còn dư lại trên bàn tay chưa phân hủy hết thì trên thi thể này vốn dĩ tám phần mười là còn mang độc, đáng tiếc đã ngâm trong nước biển quá lâu nên không thể nhìn ra rốt cuộc là thứ gì, nếu tương lai lúc hai quân giao chiến mà gặp phải thứ này thì phải vạn phần cẩn thận.”
Chương Minh Duệ đứng bên cạnh, nghe hắn nói đến hợp tình hợp lý mạch lạc rõ ràng, không khỏi vẻ mặt cúng bái.
“Đốt đi.” Diệp Cẩn nói, “Không có tác dụng gì.”
Thẩm Thiên Phong lấy hỏa chiết ra, đánh lửa lên đốt sạch thi thể kia đi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Uyên mở mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh mình: “Thế nào rồi?”
“Còn tưởng ngươi sẽ hỏi ngay tối hôm qua, xem ra là ngủ rất say.” Đoạn Bạch Nguyệt đặt tay lên trán hắn, đem mọi chuyện kể đại khái lại một lần.
“Cũng không khác những gì chúng ta suy đoán trước đó là mấy.” Sở Uyên nói, “Nếu mang nhiều thi thể như vậy ra biển thì dùng để luyện chế quân đội là giải thích hợp lý nhất rồi, dù sao chăng nữa cũng không thể là vì thiếu một vị tổ tông nên đưa tới để xây mộ phần tế bái được.”
Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười: “Miệng học xấu rồi, xem ra sau này lúc nói chuyện với ngươi ta phải thu liễm một chút.”
“Ăn ngay nói thật mà thôi.” Sở Uyên đẩy chăn ra ngồi dậy, “Bên ngoài sao rồi?”
“Đại quân đã chuẩn bị xong, nửa canh giờ sau rời bến.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu ngươi lười động thì có thể nằm thêm một lúc nữa cũng được.”
Sở Uyên cười cười:”Trước giờ hắn cái gì cũng tốt, chính là quá mức thương lính như con, cho nên nhiều khi không được quyết đoán lắm, nhưng trong chuyến hành quân lần này thì khuyết điểm đó cũng đã sửa được bảy tám phần mười rồi, trận đánh này giao cho hắn sẽ không có vấn đề gì.”
“Cho nên chúng ta phải về ngủ một giấc thật ngon đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt trêu hắn.
Sở Uyên đá hắn một cước, kéo hắn ra ngoài rồi một mình leo lên đài cao, từ xa xa nhìn ba nghìn Ngư Vĩ quân điều khiển đội thuyền, nhanh chóng xông vào màn sương đen mênh mông, lúc ẩn lúc hiện.
“Ca.” Một lát sau, Đoạn Dao đi ngang qua có chút buồn bực: “Tẩu tẩu ở trên kia, một mình ngươi đứng ở chỗ này làm gì?”
“Loại trùng này ngươi có nhận ra được không?” Đoạn Bạch Nguyệt mở hộp.
Đoạn Dao nhìn một chút, nói: “Đều đã chết rồi a, đây không phải là cổ trùng Diệp Cốc chủ lấy ra từ thi thể kia sao? Cốc chủ đã tìm ta xem qua một lần rồi, nhưng cũng không biết là cái gì.”
“Ngay cả sư phụ cũng không biết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy cũng chỉ có thể chờ lần sau gặp lại, trực tiếp bắt một cương thi kia trở về, rút một con còn sống ra xem thử rốt cuộc là thứ đồ chơi gì.”
Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe phía trước vang lên tiếng kèn lệnh, là tín hiệu lệnh cho Ngư Vĩ quân cấp tốc rút về.
“Ôi chao.” Tư Không Duệ cũng theo Ngư Vĩ quân hóng náo nhiệt, sau khi nhìn thấy tình hình quân địch cách đó không xa thì cũng phi phi luôn mồm nói xui xẻo. Chỉ thấy ở hải vực phía trước đồng loạt trôi tới hơn một nghìn cỗ quan tài không nắp đen như mực, bên trong mỗi cỗ giống như đều có người đang nằm. Vì có lớp sương mù che chắn nên không dễ gì nhìn thấy được, bởi vậy mãi khi trôi tới rất gần rồi Ngư Vĩ quân mới phát hiện ra.
Một con chim to lớn màu đen từ ngoài khơi lao vút qua, cuối cùng ngừng lại giữa không trung, nhìn có chút quỷ dị. Tư Không Duệ xoa xoa đôi mắt, sau đó mới nhìn rõ ràng, thì ra giữa mênh mông sương mù kia còn có một chiếc thuyền cực lớn, cột buồm cao chót vót trong mây, đứng yên bất động trên mặt biển như một bức tượng điêu khắc.
Ngư Vĩ quân nhanh chóng rút về phía sau đội quân huyền y vệ, Trác Vân Hạc lớn tiếng nói: “Chuẩn bị bệ phóng!”
Còn chưa nói xong, Ngô Tam Lỗi đã không thể chờ đợi được nữa, đâu cần dùng đến giá gỗ gì, trực tiếp hai tay cầm thủy lôi lên, châm kíp nổ rồi ném thẳng về phía quân địch, giữa nhiều cỗ quan tài ầm ầm nổ tung, vô số thi thể bị chấn động hất văng lên không trung, sau đó thẳng tắp rơi xuống mặt nước.
“Nương a.” Tư Không Duệ cả kinh nói: “Đồ chơi này còn có thể đứng lên lại sao?”
Một cái tay đen thùi lùi bò lên một tấm gỗ vụn của quan tài, hai chân cứng nhắc rút lên khỏi mặt nước, chỉ trong một cái chớp mắt, những thi thể vừa rơi xuống nước này đã đứng thẳng đờ trên những tấm ván gỗ, hàn quang trong tay chợt lóe, chính là Quỷ Mộc Hạp.
Mộc Si Lão Nhân từ xa xa nhìn thấy, lòng bàn tay gần như nhỏ ra mồ hôi lạnh. Đây là tâm bệnh của hắn, nếu Đại Sở vì thứ này mà thua trận, vậy hắn cũng chỉ còn cách lấy cái chết để tạ tội, nhưng cho dù làm vậy thì cũng không thể đổi về được hơn một nghìn sinh mạng thanh niên trẻ tuổi, chỉ sợ xuống địa phủ rồi lòng vẫn không yên.
Nam Ma Tà khó có được không cãi nhau với hắn, còn an ủi: “Yên tâm đi, không thua được đâu.”
“Dừng tay!” Trác Vân Hạc lớn tiếng rống về phía Ngô Tam Lỗi, lại quay đầu nói: “Dùng Quỷ Mộc Hạp!”
Ngô Tam Lỗi lại càng hoảng sợ, nhanh chóng thả thủy lôi trong tay xuống. Huyền y vệ cũng đổi một nhóm người khác, sau khi mở chốt cơ quan trên Quỷ Mộc Hạp, mấy trăm mũi tên lóe ra hàn quang được bắn ra, đâm xuyên qua lồng ngực của đám cương thi kia.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, đám cương thi kia nhìn qua giống như càng xuống nước thì càng linh hoạt, hơn nữa hiện tại khoảng cách quá gần nên không thể dùng thủy lôi, chỉ có thể dùng đao kiếm và Quỷ Mộc Hạp, nhưng đối phương lại không hề cảm nhận được đau đớn, trừ khi chặt đứt đầu, nếu không cho dù bị bắn thành tấm lưới rồi vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu. Sở quân lại đều là người bằng xương bằng thịt, nếu cứ tiếp tục lấy cứng đối cứng như thế này thì tám phần mười là sẽ thất bại.