Đế Vương Công Lược

Chương 18 : Phỉ Miễn quốc [ Còn không nhanh chân đi gặp người nào đó đi!!!]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Mặc dù Đoạn Bạch Nguyệt luôn ở trong hầm mộ bế quan chữa thương nhưng còn có Đoạn Dao và Triệu Ngũ nên Tây Nam Vương phủ vẫn ngay ngắn trật tự như thường. Cũng có thể nói là Đoạn Dao phụ trách rải trùng khắp nơi, Triệu Ngũ đi theo phía sau giúp hắn thu dọn tàn cuộc. Về phần sự vụ còn lại trong Tây Nam Phủ thì sẽ do vài quan viên tâm phúc thay mặt xử lý, mọi chuyện cũng tương đối ổn thỏa, không đến nỗi quá hỗn loạn.



Một hôm, Nam Ma Tà trở về phủ ăn thịt, trong khoảng thời gian chưa tới một nén nhang đã bất cẩn đạp chết con hồng xà của Đoạn Dao, sau khi khiếp sợ tiếc hận xong thì vị sư phụ đáng mến dứt khoát phủi mông quay lại sau núi, ném cục diện rối rắm đó cho những người còn lại.



Triệu Ngũ: “…”



Hoa Đường hỏi:” Hay là ta vào rừng tìm bắt lại một con? Sương lạnh rơi xuống vẫn chưa kết thành băng, có lẽ vẫn còn hồng xà.”



“Ta đi cho.” Triệu Ngũ đau đầu cầm bội đao lên, nói: ” Nếu tiểu quỷ kia trở về mà khóc gào ầm ĩ, chỉ có ngươi và Kim thẩm thẩm mới có thể dỗ được.”



Hoa Đường căn dặn: ” Nếu có thể tìm được ổ xà, nhớ kĩ phải chọn con nào béo mập một chút, nếu không chỉ sợ không dỗ được đâu.”



Rừng rậm cách Tây Nam Phủ rất xa, nhưng hồng xà trước giờ thường thích ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm nên thời gian cũng vừa khớp. Triệu Ngũ cầm ngọn đèn treo lên trên cây rồi tìm nơi thích hợp nằm rình. Qua khoảng chừng nửa canh giờ, hồng xà vẫn không xuất hiện nhưng lại nghe thấy có tiếng kêu cứu mơ hồ từ đằng xa.



Triệu Ngũ tung người từ trên cành cây nhảy xuống, đuổi theo hướng tiếng kêu cứu đó.



Giữa rừng núi, một nữ tử khắp người đầy máu, trong lòng ôm hài tử, tay phải nắm chặt bội kiếm, đang giằng co với một con mãnh hổ to lớn trước mặt. Tiểu oa nhi dường như bị kinh sợ, tiếng khóc oa oa trong đêm vắng càng kích thích mãnh hổ hơn, nó gầm một tiếng thật dài nhào tới.



Nữ tử nhắm mắt lại, cắn răng đem hết toàn lực đâm kiếm tới, vốn tưởng rằng đã không còn đường sống thì lại được một người kéo giật lại, ngã vào bụi cỏ bên cạnh.



Triệu Ngũ tra đao vào vỏ, đánh mãnh hổ một chưởng ngất đi, sau đó đi tới nâng mẫu tử hai người dậy.



“Đa tạ vị tiểu ca này.” Sắc mặt nữ tử tái nhợt, ngay cả đứng cũng không vững.



Thấy nàng bị thương khá nghiêm trọng, Triệu Ngũ cũng không kịp hỏi nhiều, mau chóng cõng nàng chạy về phủ.



“Đã trở về đã trở về!” Kim thẩm thẩm đang đứng ở cửa vương phủ trông ngóng, thấy hắn từ xa đã vội vàng vui vẻ nói: “Nhị thiếu gia trở về rồi.”



Vừa dứt lời liền có một đám người ồ ạt lao ra cửa, có Đoạn Dao đang đầm đìa nước mắt, có Hoa Đường vẫn luôn bên cạnh hắn, có Nam Ma Tà do chột dạ nên quyết định trở về dỗ đồ dành đồ đệ, có Đoạn Bạch Nguyệt đang đau đầu như muốn nứt ra, cũng với đám nha hoàn phụ nhân luôn xem Đoạn Dao như trân bảo.



“Hồng xà đâu?” Kim thẩm thẩm vừa mở miệng liền hỏi.



Những người còn lại trầm mặc, nhìn thế này không phải trước tiên nên hỏi nữ tử này là ai rồi tại tại sao lại vô duyên vô cớ mang về hay sao?



“Nàng là ai a?” Đoạn Dao hỏi, nhân tiện nấc một cái.



“Từ trong rừng cứu ra, có một con hổ không biết vì sao lại xuống núi, suýt nữa ăn thịt mẫu tử nàng, đã bị ta đánh ngất.” Triệu Ngũ nói: ” Phái người kéo nó lên núi lại đi, nếu không lỡ nó chạy vào thành trấn hại người.”



“Không có gì đáng ngại, chỉ là quá sợ hãi nên ngất đi, còn lại cũng chỉ bị thương ngoài da thôi.” Hoa Đường giúp thiếu phụ thử mạch. ” Mang nàng tới khách phòng đi, ta sẽ giúp nàng trị thương.”



Kim thẩm thẩm cũng ôm tiểu oa nhi dỗ dành, những người còn lại đều đi hỗ trợ. Xảy ra chuyện này, Đoạn Dao cũng không có tâm tư đòi hồng xà nữa, ngồi xổm trong sân đào hầm, định bụng sẽ chôn tiểu trùng yêu dấu. Nam Ma Tà ngồi xổm bên cạnh hắn, ánh mắt lay động, thường dùng cánh tay đẩy đẩy hắn, trong lòng cuống cuồng lo lắng, thật đúng là tức giận a, sao lại không nói với sư phụ lời nào.



“Ta mang người về đây không sao chứ?” Triệu Ngũ hỏi.



Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu: ” Đây là nhà ngươi, dẫn người về đã là gì, muốn đốt cũng được.”




” Chí ít cũng phải đổi bộ y phục mới, sau đó mời họa sĩ vẽ cho ngươi một bức họa, đưa tới vương thành.” Nam Ma Tà nói: ” Phải vẽ đẹp một chút, không giống ngươi cũng không sao, dù sao lâu như vậy không gặp, chắc hẳn Sở Hoàng cũng đã quên mặt mũi ngươi thế nào rồi.”



Đoạn Bạch Nguyệt diện vô biểu tình gọi Đoạn Niệm tới, trực tiếp kéo hắn ra ngoài.



Nam Ma Tà thở dài liên tục, tiến triển thế này, không biết trước khi chết có thể uống được chén rượu mừng hay không.



Đợi cho thân thể xương cốt hai tiểu oa nhi phát triển khỏe mạnh cứng cáp, Triệu Ngũ tìm Đoạn Bạch Nguyệt từ giã.



Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: ” Xem ra vẫn không giữ được ngươi.”



“Lòng ta không ở đây, gượng ép ở lại cũng không vui vẻ gì.” Triệu Ngũ nói: ” Có điều Truy Ảnh Cung cách Tây Nam Phủ không xa, sau này nếu có thời gian ta sẽ thường xuyên dẫn Hoa Đường và nhi tử trở về.”



“Trong thời gian ta bế quan, ngươi cùng đệ muội chiếu cố Dao nhi vất vả rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vai hắn: ” Như vậy cũng được, đi đường cẩn thận.”



“Về Thiên Thần Sa.” Triệu Ngũ nói: ” Ta cũng sẽ tìm giúp ngươi.”



Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Đa tạ.”



Nghe nói Triệu Ngũ phải đi, Đoạn Dao đương nhiên không nỡ, tự mình chạy tới sau núi đào một hũ trùng đưa cho Hoa Đường.



….



Kim thẩm thẩm lại bắt đầu oán giận Nam Ma Tà, đều là vì khi còn bé được Nam sư phụ dạy bừa, nhìn xem, đây là cái thói quen rách nát gì a.



Lại qua một tháng, ám tuyến Tây Nam Phủ hồi báo, nói là Sở Hoàng xuất cung đi tuần ở thành Đại Nhạn.



“Còn không mau tới đó đi?” Nam Ma Tà tựa cửa giục: ” Ta giúp ngươi canh chừng Dao nhi, tránh bị nó quấy rối.”



Tốc độ của Vân Hỏa Sư cực nhanh, đoạn đường ngựa bình thường phải đi mười ngày, nó cũng chỉ mất năm ngày đã đến được cửa thành.



Lần này không phải là cải trang xuôi nam nên đội ngũ theo sau Sở Uyên cũng trùng trùng điệp điệp không hề ít, vậy nên không thể ở khách điếm được mà phải ở dịch quán.



Ban đêm mưa xuân tầm tã, Sở Uyên đang ngồi bên bàn đọc sách thì cửa sổ bỗng truyền tới tiếng vang nho nhỏ.



Ngự lâm quân nghe được động tĩnh chạy tới, kết quả còn chưa vào cửa thì bị Tứ Hỉ công công đuổi về, còn nói không có chuyện cấp thiết không được tới quấy rầy.



….



Sở Uyên đang xem tấu chương, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên: ” Tây Nam Vương thích trèo cửa sổ đến vậy sao?”



Đoạn Bạch Nguyệt tựa người bên cửa sổ, nhìn thân ảnh của hắn cười.



Trong chương này có cái “Đất Tấn”, theo như ta tra được thì nó như là tỉnh Sơn Tây bên đó á.