Đế Vương Công Lược

Chương 19 : Thành Đại Nhạn [ Khắp nơi đều là cơ quan ]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Tiết trời ban đêm lạnh, Tứ Hỉ công công pha một bình trà nóng đưa vào phòng, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.



Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay đóng cửa sổ lại: ” Đã khuya lắm rồi, sao còn chưa chịu ngủ?”



Sở Uyên đáp: ” Chờ ngươi!”



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



Sở Uyên để tấu chương trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu pha chút chế nhạo: ” Sao vậy, chỉ cho phép ngươi phái người giám thị trẫm, không cho phép trẫm đặt nhãn tuyến tại Tây Nam Phủ hay sao?”



Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: ” Vậy lần này trở về tây nam, Bổn Vương cần phải xuất toàn lực điều tra rõ ràng một phen mới được, xem thử là ai mà có can đảm như thế.”



Sở Uyên lắc đầu cười, rót chén nước trà đưa cho hắn.



“Đang yên đang lành sao đột nhiên lại tới thành Đại Nhạn vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống.



“Ngươi đã từng nghe qua Thiên Sát Giáo chưa?” Sở Uyên hỏi.



Đoạn Bạch Nguyệt hơi sửng sốt: ” Thiên Sát Giáo?”



” Thuộc vùng tây nam, chắc là ngươi cũng biết.” Sở Uyên nói.



Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Giáo chủ tên là Lam Cơ, giỏi chế độc, võ công cực kỳ tà môn, mà sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?”



“Thành Đại Nhạn này thuộc Tử Vân Châu, rừng núi rậm rạp nên các loại gỗ quý hiếm cũng nhiều, bởi vậy cũng có không ít thợ mộc tay nghề giỏi.” Sở Uyên nói: ” Dù chỉ là một cái ghế tựa bình thường nhưng chỉ cần nói là sản xuất ở thành Đại Nhạn, thì giá bán nó ở vương thành cũng cao hơn cái sản xuất ở nơi khác ít nhất ba lần.”



” Cho nên?” Đoạn Bạch Nguyệt vẫn không hiểu gì.



” Nơi này không đơn giản chỉ chế tạo bàn ghế.” Sở Uyên nói. ” Ám khí mộc kiếm ở tháp Linh Lung, nói không chừng một trong những lão nhân ngồi bên đường tán gẫu chuyện nhà kia chính là cao thủ chế tạo cơ quan, nghe nói bản vẽ tòa tháp Cửu Huyền Cơ bị ngươi phá hủy lúc trước cũng đến từ nơi này.”



“Thích Đốt Tinh không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.



Sở Uyên không ngờ được hắn sẽ nhắc tới cái này, rõ ràng có chút sửng sốt.



Trước khi bị đuổi ra ngoài, Đoạn Bạch Nguyệt kịp thời nói sang chuyện khác: ” Đúng là trước đây ta từng nghe nói công tượng chế tạo Cửu Huyền Cơ tên là Mộc Si Lão Nhân, nhưng lại không biết ông ấy đến từ thành Đại Nhạn.”



” Vài ngày trước trẫm nhận được tin tức Mộc Sĩ Lão Nhân đã trở về thành Đại Nhạn, nên mới lần theo tới đây.” Sở Uyên nói: ” Nhưng đến nơi mới biết lão nhân đã bị Thiên Sát Giáo bắt đi rồi, hiện giờ chưa biết còn sống hay đã chết.”



“Lam Cơ bắt Mộc Si Lão Nhân?” Đoạn Bạch Nguyệt sờ cằm: ” Ta còn tưởng rằng yêu nữ ma giáo chỉ bắt nam tử trẻ tuổi mạnh mẽ cao lớn đẹp trai thôi.”



Sở Uyên nhìn hắn.



Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh nói: ” Chưa từng bắt ta.” Trái lại luôn mơ ước Dao nhi.



“Trẫm đã phái người tới gần Thiên Sát Giáo dò la tin tức.” Sở Uyên nói: ” Ít ngày nữa sẽ có hồi báo.”



“Sao lại muốn tìm Mộc Si Lão Nhân?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Muốn tạo ám khí? Hay là trong cung có cơ quan nào cần mở?”



Sở Uyên tránh đường nhìn của hắn, nói: ” Chuyện này không liên quan gì đến Đoạn Vương.”



Đoạn Bạch Nguyệt sờ cằm: ” Nếu Tây Nam Phủ có thể giúp đỡ thì sao?”



“Nếu thật sự muốn giúp trẫm, thì tránh Thiên Sát Giáo càng xa càng tốt.” Sở Uyên nói.



Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: ” Sợ Bổn Vương bị yêu nữ bắt đi ư?”



Sở Uyên lỡ tay đánh đổ chén trà.



“Hoàng thượng?” Tứ Hỉ công công nghe được động tĩnh đứng bên ngoài dè dặt hỏi.



“Không sao.” Sở Uyên còn chưa kịp mở miệng, Đoạn Bạch Nguyệt đã giành trước trả lời.



Tứ Hỉ công công yên tâm, tiếp tục đứng gác.



Sở Uyên: “….”



Trong phòng an tĩnh quá mức, Đoạn Bạch Nguyệt cầm miếng điểm tâm trên bàn lên: ” Ăn được chứ?”



Sở Uyên đáp: ” Có độc.”



Đoạn Bạch Nguyệt cười cắn một ngụm, sau đó lắc đầu: ” Hơi ngọt, chắc hẳn ngươi cũng không thích.”



“Đói lắm sao?” Sở Uyên nhíu mày.



” Không ngủ không nghỉ chạy suốt ba ngày, ngươi nói thử xem có đói không?” Đoạn Bạch Nguyệt tự rót cho mình chén trà.




Đoạn Bạch Nguyệt nghe thế bất ngờ, thật vậy sao?



Tứ Hỉ công công tiếp tục đứng trong viện đánh quyền.



Nhìn biểu tình của Tây Nam Vương thì biết, chắc chắn cực kì thỏa mãn luôn.



Vị đầu bếp này sắp được thưởng rồi.



Lúc Sở Uyên về tiểu viện đã là đêm khuya, mở cửa phòng ra cũng không thấy Đoạn Bạch Nguyệt đâu nữa.



Tứ Hỉ công công đúng lúc nói: ” Đoạn Vương vừa đi không bao lâu, nghe nói là người của Tây Nam Phủ tới rồi nên đến đó xem một chút.”



Sở Uyên vỗ cái bụng bự của hắn: ” Trẫm có hỏi ngươi sao?”



“Không có hỏi không có hỏi.” Tứ Hỉ công công cười ha hả: ” Là lão nô lắm miệng.”



Rửa mặt rồi đi ngủ, ổ chăn ấm áp dễ chịu, tìm thử thì thấy một miếng noãn ngọc.



Sở Uyên tựa ở đầu giường, như thường lệ rút ra một quyển sách, mới lật xem được vài trang thì đã yên lặng ngủ say.



Tứ Hỉ công công cẩn thận dời ánh nến đi, lại giúp hắn đắp kín chăn, nghĩ bụng, từ lúc Tây Nam Vương tới đây nhìn Hoàng thượng thoải mái hơn rất nhiều.



Thật sự là rất tốt.



Trong thiện đường, Đoạn Bạch Nguyệt giở khăn trắng lên, chỉ thấy thi thể đã hoàn toàn thay đổi. Vì hỏa hoạn đột ngột nên toàn thân đều co quắp lại. Đem hai mươi sáu cỗ thi thể kiểm tra một lần thì thấy tựa hồ có chút không đúng – trong này có một cỗ có xương cốt không giống của một lão già mà giống của một thanh niên. Sau khi tra xét thật kĩ một lần nữa, Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, đứng dậy trở về khách điếm.



Sáng sớm hôm sau, Sở Uyên vừa mở mắt liền nghe Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài nói chuyện với người khác: ” Hoàng thượng còn đang ngủ, Đoạn Vương chắc phải chờ một lúc nữa a.”



“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vậy Bổn Vương ra ngoài đi dạo một lúc.”



……………..



Trong chăn rất ấm, ấm đến nỗi không muốn cử động.



Sở Uyên khó được lười biếng, nằm trong chăn hồi lâu mới chịu dậy.



Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hơi lạnhmở cửa ra, trong tay xách hai túi điểm tâm.



” Nghênh ngang đi trên phố như vậy mà không sợ có người nhận ra sao?” Sở Uyên hỏi.



“Ta có chừng mực.” Đoạn Bạch Nguyệt lấy đủ loại điểm tâm trong túi ra, bánh bao hấp, canh chua cay, vài đĩa thức ăn khác, nhìn qua đã muốn ăn rồi.



“Lại sợ ngán sao?” Thấy vẻ mặt của hắn, Đoạn Bạch Nguyệt cười. ” Đều là món nổi tiếng ở nơi này, nếm thử một chút đi, ăn xong rồi ta còn có chuyện muốn nói.”



“Chuyện gì?” Sở Uyên vừa ăn canh vừa hỏi.



Đoạn Bạch Nguyệt gắp một miếng bánh bao đưa tới miệng hắn.



Sở Uyên theo bản năng né về phía sau.



Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Sợ cái gì?”



Sở Uyên tát hắn một cái, đáy mắt có chút tức giận.



Đoạn Bạch Nguyệt thức thời câm miệng, cùng hắn ăn điểm tâm xong mới nói: ” Đêm qua ta tới thiện đường.”



“Có phát hiện gì?” Sở Uyên hỏi.



” Những thi thể này không giống lão nhân trong thiện đường.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.



Sở Uyên bất ngờ. “Toàn bộ sao?”



Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Toàn bộ.”



“Nhưng Hướng Liệt cùng ngỗ tác đã khám nghiệm tử thi, kiểm tra thực hư rồi, người chết đúng là đã có tuổi a.” Sở Uyên nói.



“Thi thể đã hoàn toàn thay đổi rồi nên Hướng thống lĩnh cũng chỉ có thể dựa vào da thịt và xương cốt còn dư lại để đưa ra suy đoán. Nhưng nếu muốn biến một thanh niên trai tráng thành lão già thì cũng có thể dùng vài loại cổ trùng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu ta không nhìn nhầm, những thi thể này đều là thanh niên bị giết hại, chờ thêm vài ngày nữa ta có thể tìm được cổ trùng.”



Vừa dứt lời thì có thị vệ đứng bên ngoài bẩm báo, nói là có người tới quan phủ báo án, trong thành này vừa ly kỳ mất tích một người.



Ấm cách: Chắc các bậu cũng biết, ám cách nó khác mật thất ở chỗ nó nhỏ hơn rất nhiều, chỉ là một khoảng nho nhỏ như cái hộc thôi.



Dài vật vã a~~~~~~