Đế Vương Công Lược

Chương 20 : Quỹ đen [ Hay là tối nay đến dò xét?]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Người mất tích tên là Tôn Mãn, một lưu manh trong thành, không nhà không cửa cũng không bằng hữu nên không ai biết được chính xác từ lúc nào thì không nhìn thấy hắn nữa. May mắn có người hàng xóm thấy quan phủ viết cáo thị, nói rằng sắp tới phải chú ý tất cả dị thường nên mới do dự đến phủ nha báo án, để tránh vô tội bị liên lụy.



Hoàng thượng đang ở ngay tại thành Đại Nhạn nên Từ Chi Thu cũng không dám chậm trễ. Lúc Sở Uyên tới phủ nha thì nha dịch đã dẫn theo một góa phụ trở về, dung mạo rất xinh đẹp, run rẩy quỳ gối trên công đường. Nhìn thấy Hoàng thượng thì càng kinh hoảng thêm, không nói được gì mà chỉ biết dập đầu kêu oan.



Trong mắt thôn dân thành Đại Nhạn, Tôn Mãn và góa phụ bán đậu hủ xinh đẹp lẳng lơ này có quan hệ mờ ám từ lâu, nhưng dù sao đi nữa cũng là chuyện không liên quan đến mình, hơn nữa không ai muốn xen vào chuyện của người khác, nên cùng lắm chỉ ở lúc trà dư tửu hậu trêu chọc vài câu thôi. Lúc này Tôn Mãn lại bỗng dưng biến mất nên ai cũng nghĩ chuyện có liên quan đến nàng.



Mới thẩm tra một nửa thì có người đang đứng xem bên ngoài bỗng dưng nhớ ra một chuyện chạy vào bẩm báo, người đó nói rằng vào giờ ngọ cách đây hai ngày có gặp Tôn Mãn, lúc ấy hắn đang đứng tại quầy bán hàng rong chọn hoa, nói muốn mua tặng nhân tình, sau đó thì không thấy hắn lần nào nữa. Góa phụ run như cầy sấy, lắp bắp khai báo, trước đó đúng là nàng đã hẹn Tôn Mãn gặp nhau khi trời tối, ai ngờ đợi tới sáng hôm sau cũng không thấy hắn tới điểm hẹn, sau đó lại nghe được tối hôm qua thiện đường nổi hỏa, tưởng rằng hắn thất hẹn vì đến đó xem náo nhiệt, hơn nữa chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra vài lần nên cũng không lưu tâm lắm, những chuyện còn lại nàng thật sự không biết gì cả.



“Vóc dáng Tôn Mãn có gì đặc biệt không?” Sở Uyên hỏi.



“Bẩm Hoàng thượng, người này vốn là lưu manh côn đồ trong thành, năm ngoái từng đùa giỡn thiếu nữ nhà lành bị người chém vào chân phải, sau khi bình phục thì bước đi chân cao chân thấp.” Từ Chi Thu nói.



Sở Uyên gật đầu, nói nhỏ vào tai Tứ Hỉ hai câu, sau đó dẫn người tới thiện đường tra xét.



Hai mươi sáu cỗ thi thể kia vẫn đặt ngay ngắn trong viện, một lúc sau Đoạn Bạch Nguyệt cũng chạy tới.



” Lúc trước ngươi nói cỗ thi thể nào khác với những cỗ còn lại?” Sở Uyên hỏi.



“Cuối cùng bên trái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tứ Hỉ vừa mới nói trong thành mất tích một tên côn đồ, là hắn sao?”



” Chín phần mười là vậy.” Sở Uyên đưa tay định lật khăn trắng lên thì bị Đoạn Bạch Nguyệt cầm cổ tay ngăn lại.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Muốn kiểm tra cái gì, cứ giao cho ta là được.”



“Người mất tích tên là Tôn Mãn, thân hình cao to, khoảng ba mươi tuổi, đùi phải từng bị thương đến xương cốt.” Sở Uyên thu tay lại, cũng không kiên trì muốn nhìn tận mắt.



Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh cỗ thi thể tinh tế kiểm tra một lần, bên đầu gối chân phải đúng là có vết thương do đao kiếm cũ đã biến dạng.



“Vậy là đúng rồi.” Sở Uyên nhíu mày: ” Nhưng mà trong thành này chỉ mất tích một người, trừ Tôn Mãn ra còn hai mươi lăm cỗ thi thể này là của ai? Còn nữa, những lão nhân trong thiện đường hiện tại ở đâu?”



“Chúng ta đều mới tới thành Đại Nhạn, có một số việc chỉ có người trong nha môn Tri phủ mới rõ ràng nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hay là tới thư phòng phủ nha tìm thử xem? Ở đó có nhiều ám cách như vậy chắc sẽ có phát hiện.”



“Phải làm sao mới có thể mở khóa ám cách được?” Sở Uyên hỏi.



Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Có một biện pháp, nếu không ngại thì thử xem.”



Buổi chiều hôm đó, một người trẻ tuổi được người đưa tới dịch quán, vẻ ngoài rất đoan chính, mặt mày hung dữ, tay đầy vết chai. Hắn là thợ mộc tốt nhất trong thành này, tên gọi Thiên Vũ, đang ở thiện đường đóng quan tài cho các lão nhân thì không biết vì sao lại bị đưa tới nơi này, càng không nghĩ tới sẽ gặp được Hoàng thượng, bởi vậy trong lòng khó tránh khỏi lo sợ bất an.



Sở Uyên ý bảo hắn bình thân, lại gọi Tứ Hỉ ban thưởng chỗ ngồi và nước trà.



Thiên Vũ thụ sủng nhược kinh, toàn thân có vẻ mất tự nhiên đứng dậy.



Cùng lúc đó, Đoạn Bạch Nguyệt đang ở thư phòng của phủ nha, đem một lọ đựng đầy con mối rải vào khe hở của các ám cách. Không quá ba ngày, những con mối sẽ cắn rỗng hơn phân nửa những cái kệ gỗ này, người ngoài chỉ nghĩ do mối làm chứ không nghĩ đó là do có người cố ý.



Từ Chi Thu vẫn tâm thần không yên như trước, nhưng không liên quan đến chuyện Tôn Mãn mất tích, dù sao cũng chỉ là một tên côn đồ thôi, chết hay sống có quan trọng gì đâu. Điều hắn thật sự lo lắng là Thiên Sát Giáo có mục đích gì, rồi sắp tới còn muốn làm gì để cưỡng bách hắn nữa…



Đoạn Bạch Nguyệt theo dõi hắn tới khi bầu trời tối đen, thấy tất cả vẫn như thường nên rời khỏi Từ phủ trở về dịch quán.


” Sổ sách riêng của Từ Chi Thu?” Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái: ” Xem ra vị Tri phủ đại nhân này không đơn thuần chỉ là phong lưu háo sắc a.”



Sở Uyên lại vội vàng xem kĩ lại, ghi nhớ cũng được bảy tám phần trang giấy. Sắc trời bên ngoài đã hửng sáng, không thích hợp ở lâu, Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đi thôi, nếu muốn xem nữa thì đêm mai trở lại.”



Sở Uyên gật đầu, đem mọi thứ phục hồi nguyên dạng, sau đó cùng hắn trở về dịch quán.



Tứ Hỉ công công đang ngủ gà ngủ gật, nghe được động tĩnh vội vàng dậy gọi người đun nước nóng, lại hỏi có cần chuẩn bị vài món ăn không. Dù sao Hoàng thượng cũng ở bên ngoài cả đêm, cũng không biết đã làm cái gì, nói không chừng sẽ đói bụng.



Sở Uyên lắc đầu, cũng không kịp nói gì mà vội vàng lấy giấy bút ra, vẽ lại các ký hiệu kia từng cái từng cái một.



“Nếu là văn tự thì ít ra còn có thể dựa vào đó tra xét.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng sau lưng hắn quan sát: ” Nhưng nếu là ký hiệu do Từ Chi Thu tự mình nghĩ ra thì có lẽ sẽ phải tra xét từ nơi khác.”



“Đã có sổ sách thì tất nhiên sẽ có làm ăn mua bán.” Sở Uyên nói. ” Nhưng nghe dân chúng nói hắn chưa từng mở hiệu buôn, huống hồ nếu thật có ý định làm ăn buôn bán thì ở thành Đại Nhạn này cũng chỉ có thể dựa vào nghề mộc, đường đường là một thế gia công tử, lại là quan to trong triều mà ngay cả mấy bộ bàn ghế cũng phải lén lút mua bán hay sao?”



“Lòng người khó đoán, không nói trước được.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn cái bình nhỏ: ” Ngửi một chút, sẽ thông mũi.”



Sở Uyên: “…”



Nhìn mũi hắn đỏ bừng, Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: ” Lần sau nếu lại đi dò thám, chúng ta đổi chỗ khác sạch sẽ hơn đi.”



Sở Uyên mở nắp bình nhỏ ra, sau đó là một cỗ mùi vị gay gắt cực kì.



“Hắt xì!”



“Ai da!” Tứ Hỉ công công đứng ngoài cửa vội vã hỏi: ” Hoàng thượng nhiễm phong hàn?”



“Không sao.” Sở Uyên rưng rưng nước mắt, đầu óc choáng váng, nhưng đúng là mũi thông rồi.



Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười.



Sở Uyên phất tay đuổi người.



Một lát sau, Tứ Hỉ công công bưng nước nóng vào hầu hạ hắn rửa mặt, còn nói vì trời đã sáng nên Tây Nam Vương cũng không về khách điếm nữa mà đang ở trong phòng trống cách vách.



Sở Uyên: “…”



Đoạn Bạch Nguyệt gối đầu lên cánh tay nằm trên giường, thảnh thơi nghe động tĩnh của người nào đó ở sát vách.



Tiếng nước nho nhỏ, tiếng đệm chăn ma sát sột soạt, cùng với tiếng hắt xì vì tắc mũi.



Cách một bức tường gỗ mỏng manh, khoảng cách gần đến giống như nằm chung một chỗ.



Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, an tâm nhắm mắt lại.



Lạ nhỉ, ta edit không hề bỏ sót câu nào, lâu lâu mới bỏ một ý nhỏ xíu, mà sao bà Tiếu bà viết 4000 từ, ta edit lại có hơn 3000 từ thôi *gãi đầu*



Chương sau dễ thương ghê gớm *^_^*