Đế Vương Công Lược
Chương 21 : Hộp gỗ [ Ta giúp ngươi dịch dung]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Sáng sớm hôm sau, Sở Uyên vừa rời giường đã thấy Tứ Hỉ công công đưa tới điểm tâm sáng nóng hôi hổi, nói là Tây Nam Vương tự mình mua, đều là những món thanh đạm.
“Bên ngoài có người làm tang sự sao?” Sở Uyên khẽ nhíu mày.
“Bẩm Hoàng thượng, là dân chúng trong thành gom góp tiền bạc mời đại sư làm lễ ma chay cho các lão nhân kia.” Tứ Hỉ công công nói. ” Mặc dù thiện đường đã bị niêm phong, người chết tạm thời chưa thể vào đất vi an được, nhưng có thể đứng bên ngoài niệm kinh cũng là một chút tâm ý của mọi người.”
Đoạn Bạch Nguyệt xách túi điểm tâm bước vào.
Tứ Hỉ công công thức thời lui ra ngoài.
“Mũi không sao rồi chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống.
“Hồi nãy không mua được thứ này, nhân lúc còn nóng nếm thử xem.” Đoạn Bạch Nguyệt mở túi giấy. ” Bánh chẻo chiên, có bỏ thêm đặc sản cá bột khô.”
Sở Uyên nhíu mày: ” Tanh.”
“Còn chưa ăn nữa, làm sao biết tanh được!” Đoạn Bạch Nguyệt rót chút giấm vào cái đĩa nhỏ trước mặt hắn, rồi gắp một cái bánh chẻo bỏ vào. ” Nếm thử xem.”
Sở Uyên cắn một miếng, bánh đầy đặn, ngon dị thường.
“Sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên để đũa xuống, tránh ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa: ” Vẫn tanh.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười, lại đưa cho hắn một chén cháo.
“Còn tra được thêm cái gì từ những thi thể ở thiện đường kia không?” Sở Uyên lại cắn một cái bánh chẻo.
“Còn đang ăn cơm, có cần thiết phải nói chuyện thi thể không?” Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười.
Sở Uyên nói: ” Cần.”
“Những thi thể này phải sau khi chết mới bị người gieo cổ, cổ trùng ăn xương cốt nên mới biến dạng, hơn nữa lại bị liệt hỏa thiêu cháy nên cho dù có là ngỗ tác kinh nghiệm đầy mình đi nữa cũng không nhất định có thể tra được người chết thực chất là thanh tráng niên.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Còn cỗ thi thể của Tôn Mãn thì là khi chưa chết bị người cưỡng ép tống cổ trùng vào cơ thể, nên mới khác với những người còn lại, nhìn qua không phát hiện nhưng nếu quan sát kĩ lưỡng cũng có thể nhìn ra manh mối.”
Quả nhiên, Sở Uyên buông đũa xuống, không ăn nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: ” Ta nên chờ ngươi ăn xong rồi hẵng nói.”
“Có thể nhìn ra những thi thể này được đưa tới từ đâu không?” Sở uyên lại hỏi.
” Tổn hại quá mức nghiêm trọng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Người của ta đã đi thăm dò rồi, bãi tha ma trong thành này vẫn chưa có dấu hiệu bị người động tới, cũng không nghe thấy nơi nào có người bị mất tích hoặc bị đào mộ phần.”
” Vậy là thi thể được chuyển từ nơi khác tới, để có thể thần không biết quỷ không hay tráo đổi các lão nhân trong thiện đường mang ra ngoài thành.” Sở Uyên nói: ” Bình thường trong thiện đường có hai mươi lăm người nên hung thủ cũng chỉ chuẩn bị hai mươi lăm cỗ thi thể. Nào ngờ đêm đó lúc bắt đầu hành động mới phát hiện ra có nhiều hơn một người, dưới tình thế cấp bách, để không xảy ra sơ suất đành phải đi bắt thêm người, vừa đúng lúc gặp Tôn Mãn đi yêu đương vụng trộm nên sát hại hắn luôn.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Bình thường nơi này cũng có nhiều loại hàng hóa được vận chuyển ra vào cửa thành, nên muốn đưa thi thể vào thành không có gì khó, nhưng với hai mươi sáu người sống thì khác, muốn yên lành ra khỏi thành chắc chắn sẽ gặp nhiều trắc trở. Hơn nữa sau khi hỏa hoạn xảy ra, cửa thành đã được canh phòng nghiêm ngặt đến mức ngay cả con muỗi cũng không thể bay ra được, dựa theo suy luận này thì những lão nhân đó chắc chắn vẫn còn bị nhốt trong thành.”
“Mục đích là gì?” Sở Uyên khẽ nhíu mày.
” Lão nhân trong thiện đường này, đều là lão thợ mộc.” Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ bàn, nhắc nhở: ” Mộc Si Lão Nhân cũng là lão thợ mộc.”
Sở Uyên hỏi: “Thiên Sát Giáo?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Bắt cóc nhiều công tượng như vậy, có lẽ Lam Cơ muốn phá cơ quan cũ nào đó.”
“Tại sao cứ phải động thủ vào lúc này?” Sở Uyên nói: ” Biết trẫm đang ở thành Đại Nhạn, cho dù nàng có bắt được người thì cũng khó lòng mang ra ngoài được.”
“Để chấn nhiếp Từ Chi Thu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu ngươi không ở đây thì hắn chính là người đứng đầu trong thành này, ma giáo chưa chắc có thể làm gì uy hiếp được hắn. Nhưng hiện giờ có ngươi, cho dù xảy ra chút dị thường thôi cũng có thể khiến hắn run sợ trong lòng. Nếu Lam Cơ muốn lôi kéo hắn thì đây chính là thời cơ tốt nhất.”
” Thật sự là đáng tiếc cho Từ ái khanh suốt đời trung hậu.” Sở Uyên lắc đầu: ” Con trai lại tham lam hồ đồ như thế.”
” Hiện giờ chân tướng chưa rõ ràng, nói những điều này có hơi sớm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Còn những thi thể trong thiện đường, ngày mai để họ được vào đất vi an đi, nhờ đó có thể khiến Lam Cơ buông lỏng cảnh giác, cho rằng chúng ta vẫn chưa tra được cái gì.”
Sở Uyên gật đầu: ” Được.”
“Chuyện thi thể nói xong rồi, tối nay muốn tới thư phòng của Từ phủ nữa không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
Sở Uyên đáp: “Đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Vậy thì chiều nay phải ngủ một giấc thật ngon, tối mới có tinh lực tra án.”
Nhìn màu xanh đen nhàn nhạt dưới viền mắt hắn, Sở Uyên muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ cúi đầu ăn cháo.
Liên tục không ngủ chạy tới thành Đại Nhạn, rồi ngay lập tức xảy ra hỏa hoạn, có lẽ chỉ có đêm qua mới ngủ được mấy canh giờ, sáng sớm nay lại chạy ngoài đường hai vòng mua điểm tâm. Nghĩ tới đây, tuy vẫn bị chuyện thi thể làm mất hết khẩu vị, nhưng cuối cùng Sở Uyên vẫn ăn hết bánh chẻo với một chén cháo rồi mới tới thư phòng xử lý chính sự.
Người trong gương ngũ quan bình thường, sắc mặt ảm đạm, còn lốm đốm tàn nhang, nhìn qua thật giống những tiểu thương ở thôn quê.
“Đi xem một chút đi, hơn nữa ở dịch quán cũng không có gì làm.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy một cái mặt nạ khác, nhanh chóng dán lên mặt.
Sở Uyên nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh giải thích: ” Trước đây hành tẩu giang hồ đều tự mình dịch dung, đương nhiên sẽ thuần thục hơn.”
Sở Uyên: “…”
“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt lẩm bẩm: ” Thôn Thu Phong, cái tên nghe thật là đẹp.”
Bình thường nơi này cũng có nhiều người tới xem hàng hóa, vì vậy có thêm hai người từ nơi khác tới cũng không ai thấy có gì khác thường.
Những đứa trẻ đang đùa giỡn trên đồng ruộng, Đoạn Bạch Nguyệt bẻ một chuỗi hoa màu đỏ ven đường, rút phần nhị hoa ra đưa cho Sở Uyên: ” Ăn không?”
“Ăn?” Sở uyên cau mày.
“Rất ngọt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên dứt khoát cự tuyệt. Thân là hoàng tử, nếu cái gì cũng cho vào miệng được như những đứa trẻ bình thường thì có lẽ không sống được tới hiện tại.
“Có ta ở đây, không ai có thể hại ngươi.” Như là nhìn thấu tâm sự của hắn, Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Cái này gọi là Tâm Đăng, khắp núi rừng tây nam đều có.”
Sở Uyên chỉ xem như không nghe thấy gì, bước nhanh về phía một thôn xóm cách đó không xa.
Vốn dựa vào tay nghề thợ mộc mà sống nên bảng hiệu của thôn Thu Phong cũng tinh xảo hơn các thôn xóm khác nhiều. Trong các sân nhỏ hai bên con đường ngoằn ngoèo là cảnh nam tử chẻ cây, phụ nhân đan lát, linh kiện rời rạc nằm rải rác mọi nơi. Ai nhìn thấy hai người cũng chào hỏi, tưởng là thương nhân đến xem hàng hoặc mua hàng.
Đi hết một vòng quanh thôn cũng không tìm ra được chút manh mối nào. Nhà nhà đều đang cưa gỗ, chế tạo dụng cụ, thấy có người nhìn cũng không hề che giấu, có người còn nhiệt tình mời vào uống trà, không hề giống như những người có bí mật.
Trong sân nhà lớn nhất thôn, một nam tử mồ hôi nhễ nhại đang cưa gỗ, Đoạn Bạch Nguyệt cùng Sở Uyên đi vào, hỏi xem có thể cho bát nước trà uống hay không.
“Tất nhiên.” Nam tử ngưng việc đang làm, nhanh chóng vào nhà bưng nước ra: ” Hai vị tới đây xem hàng hóa sao?”
“Đúng vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu. ” Muốn đặt làm một ít bánh xe ngựa, thấy trong sân nhà đại ca xếp rất nhiều thứ nên vào hỏi một chút.”
“Muốn mua hàng thì tốt nhất nên đến các cửa hàng trong thành Đại Nhạn.” Nam tử nói: ” Nơi này chỉ làm ra linh kiện thôi, mỗi nhà cũng làm mỗi loại linh kiện khác nhau, sau đó tập hợp lại chuyển về thành lắp ráp lần nữa mới thành hàng hóa buôn bán được.”
“Thì ra là thế.” Đoạn Bạch Nguyệt bừng tỉnh. ” Vậy đại ca chỉ chuyên môn làm loại bánh xe này à?”
“Còn làm chân bàn và hộp gỗ nữa.” Nam tử lau mồ hôi.
“Hộp gỗ?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Dùng để đựng trang sức phải không?”
” Cái này thì ta không biết, trong thôn đều là công tượng nhưng cũng không hiểu cái gì có thể bán được giá. Là do những cửa hiệu lớn trong thành giao bản vẽ tới, chúng ta chỉ cần dựa theo bản vẽ mà làm.” Nam tử nói.
“Trông hơi lớn, cũng không giống thứ mà các cô nương sẽ thích.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm một cái hộp lên. ” Nhìn đại ca tay nghề thành thạo như vậy chắc cũng đã làm cái này nhiều lắm rồi nhỉ?”
“Làm bánh xe là được tổ tiên truyền lại, còn những cái hộp gỗ này thì thật ra mới bắt đầu làm từ mấy năm trước thôi, nhưng lại bán được nhiều tiền nhất.” Đại khái vì ngày thường có rất ít người tới đây nên nam tử cũng nói chuyện nhiều hơn. ” Mỗi tháng ít nhất cũng bán ra hai trăm cái.”
“Nhìn thật tinh xảo, ta có thể mua một cái không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Chuyện này thì không thể được.” Nam tử khó xử nói: ” Ngô viên ngoại nói những hộp gỗ này không thể đưa cho người ngoài, bao nhiêu tiền cũng không bán.”
“Như vậy a.” Đoạn Bạch Nguyệt áy náy nói: ” Là tại hạ lỗ mãng rồi.”
“Không sao, khách nhân đừng khách khí.” Nam tử liên tục xua tay: ” Nếu là ta làm thì muốn mang đi bao nhiêu cũng được, nhưng mà cấp trên thật sự không cho phép. Nếu khách nhân thật sự muốn thì có thể tới Ngô Gia Xa Hành trong thành Đại Nhạn hỏi thử xem, sau khi ta làm xong những thứ này cũng phải đưa tới đó.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ.”
Hai người lại ngồi một lúc, uống trà xong mới rời khỏi thôn, men theo đường nhỏ chậm rãi trở về.
“Cái hộp gỗ lúc nãy có gì cổ quái sao?” Sở Uyên hỏi.
“Cổ quái hay không thì chưa thể nói, nhưng thực sự không giống thứ có thể sử dụng trong đời sống thường ngày.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vừa cồng kềnh lại không đẹp mắt, cũng không chứa được quá nhiều đồ vật, nếu nói không bán được thì mới là điều dễ hiểu.”
” Vào thành xem thì biết thôi.” Sở Uyên nói. ” Ngô Gia Xa Hành cách dịch quán không xa, lúc trước cũng từng thấy rồi, dường như làm ăn không tệ.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cùng hắn trở về thành Đại Nhạn.
Có 12 trang word chơ mấy TToTT
Tưởng chương sau ngắn, ai ngờ cũng hơn 5200 từ *xỉu*