Đế Vương Công Lược

Chương 189 : Sư phụ [vì sao có người trời nắng chang chang còn trùm đầu lại]ậ

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Ngày hôm đó vào buổi trưa, Tứ Hỉ công công đặc biệt bớt thời gian xuất cung tới hàng thêu thùa của Tư Không Duệ tìm Đoạn Bạch Nguyệt, sầu mi khổ kiểm nói không biết mấy hôm nay Hoàng thượng làm sao, nhìn lúc nào cũng có chút tâm thần không yên.



Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy cười nói: “Chắc không có chuyện gì đâu, công công không cần lo lắng.”



Lúc này Tứ Hỉ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi vị công công béo này cáo từ rời đi, Tư Không Duệ nhanh chóng rũ sạch quan hệ: “Ta đã nói trước là sẽ mượn ngươi bảy tám ngày.” Vì sao Hoàng thượng cũng đã bắt đầu cơm nước không màng rồi?ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal



Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy ấm trà, còn chưa kịp rót nước ra chén thì đã bị Tư Không Duệ chồm tới đoạt đi, liên tiếp thúc giục nói: “Còn uống trà cái gì, mau trở về cung!”



Đoạn Bạch Nguyệt: “...”



Thấy hắn đứng yên không chịu đi, Tư Không Duệ dứt khoát kéo hắn ra trước cỗ kiệu đang chờ ở bên ngoài, mạnh mẽ nhét vào.



Cái gì gọi là họa quốc ương dân?



Chính là cái này!



Trong ngự thư phòng, Sở Uyên một tay chống cằm, đang buồn chán lật xem bản tấu chương trước mặt.



Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa bước vào, thả xuống long án một bầu nước ô mai.ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal



“Ơ? Ngươi đã trở về.” Sở Uyên ngồi thẳng dậy: “Lúc trước không phải ngươi nói phải xuất cung ít nhất là năm ngày sao?”



“Mọi chuyện ở chỗ Tư Không đều đã gần xong rồi, ta ở lại cũng không có tác dụng gì.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đổ nước ô mai ra chén: “Lại không ăn uống đàng hoàng hả?”rweuyrwdgdfgxdfgoraabmnczkuwye3



Sở Uyên ngáp một cái: “Trời nóng.”rweuyrworaabmnczkuwye3



Thật sự không có chuyện gì sao?? Tứ Hỉ vẫn lo lắng không yên như trước, hôm nay sau khi hạ triều, Hoàng thượng ngay cả điểm tâm sáng cũng không ăn mà lập tức đi ngự thư phòng, vừa rồi cũng đã hỏi, cư nhiên ngay cả bữa trưa cũng không muốn dùng, thế này làm sao mà được?!!!fgfrweuyrwogdfgraabmnczkuwye3



Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lát nữa Bổn Vương sẽ về cung.”



Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn: “Vậy tới ngự hoa viên ngồi một chút được không? Những bản tấu chương này cứ để đây đã, nửa canh giờ sau ta cùng ngươi trở về duyệt tiếp.”rweuyrworfgdgdfgaabmnczkuwye3



“Không có chuyện gì lớn, vài cái chiết thỉnh an mà thôi.” Sở Uyên hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”rweuyrworaabsgdfgdfgmnczkuwye3



Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tư Không Duệ keo kiệt như vậy, ngươi còn trông mong gì hắn có thể cho ta ăn cơm. Mấy ngày nay đều là bánh bao dưa muối đậu phụ, khó khăn lắm mới về cung được, ngươi phải cho ta ăn một bữa thật ngon.”sfgfgrweuyrdgfgworaabmnczkuwye3



“Nói bậy.” Sở Uyên cười kéo hắn đứng dậy, dắt tay nhau tới ngự hoa viên.rweuyrfgdgfgfworaabmnczkuwye3



Bên trong lương đình gió thổi vi vu nước chảy róc rách, không khí mát mẻ hơn sự oi bức trong ngự thư phòng nhiều, mặc dù thoải mái như vậy nhưng Sở Uyên vẫn không có khẩu vị gì, Đoạn Bạch Nguyệt dỗ dành cách mấy cũng không thấy hắn ăn được bao nhiêu, sau lại dứt khoát buông đũa nằm xuống lương tháp, dáng vẻ tựa như “Tâm tình của trẫm đang rất không tốt các ngươi không ai được phép tới gần.”dfgdfgrweusgdfgyrworaabmnczkuwye3



Lương tháp: tháp là loại giường nhỏ và dài, lương là mát, ví như lương đình là đình nghỉ mát.ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal



Tứ Hỉ nóng lòng đến nỗi sắp bốc hỏa, vì sao Vương gia cũng đã trở về rồi mà vẫn không thấy Hoàng thượng ăn ngon a, đói bụng xỉu mất thì phải làm sao bây giờ?gdfgrweuyrworaabmngfgczkuwye3



Đoạn Bạch Nguyệt khoát khoát tay, kéo Tứ Hỉ qua một bên nhỏ giọng nói: “Khẩn trương đó.”rweuyrworaabmngdfgdfgczkuwye3



“Hả?” Tứ Hỉ không hiểu.rweugyrworaabmnczkuwye3



“Sắp thành hôn nên phải khẩn trương.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.rweuyrworahabmnczkuwye3



Sở Uyên quả thật không ngủ, nhưng cũng không muốn nói gì, chỉ nắm lấy tay hắn đưa lên miệng, cúi đầu rầu rĩ cắn một ngụm.rweuyrwograabmnczkuwye3



Hắn đích xác có chút…khẩn trương.ậhdfahgdfhfafadjfhadhfkal



Càng gần tới tháng tám, lại càng khẩn trương hơn.



Lúc trước ở Tây Nam Phủ, tuy rằng cũng thành thân nhưng lần đó cái gì cũng có người khác làm hết rồi, chỉ cần chờ là được, trong trúc lâu vườn hoa yên tĩnh thoải mái, cho dù chỉ là ngồi đờ ra thì cũng sẽ không cảm thấy thời gian trôi qua quá khó khăn, nhưng lần này không giống — từ đại điển đến hỉ yến, lại đến tân khách và quà đáp lễ, tất cả mọi chuyện đều phải bận tâm lo nghĩ, ầm ầm ĩ ĩ cực, vừa nghĩ tới lại thấy đầu đau như muốn nứt ra.rweuyrworaabmncfhgzkuwye3



“Ngươi lại không cho ta nhúng tay.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn xoay người lại.rweuyrworfhgaabmnczkuwye3



“Ừ, chính là không cho phép ngươi nhúng tay.” Sở Uyên nhích người lại gần hắn: “Chỉ cần an tâm chờ tới đại hôn là được.”rweuyrwodfhraabmnczkuwye3



“Vậy ngươi cũng không được phép tinh thần hoảng hốt như vậy nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt cụng trán mình vào trán hắn: “Miễn là không có người nào chạy tới cướp dâu, những chuyện còn lại cũng không phải đại sự gì, có biết hay không?”rweuyrwfgfdoraabmnczkuwye3


“Vậy có khi nào tiền bối đi vương thành không?” Sở Uyên suy đoán.sfgsdgffsadfhasdfksdfjhsdjkfhfharweirufz



Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Chín phần mười.”adfsdfgdfhhawuiytlsutasofid



“Nếu thật sự như vậy thì quá tốt rồi.” Sở Uyên nắm tay hắn, đáy mắt không che giấu được hưng phấn.



Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Ừ.”



Đoạn Dao vốn đang chơi đùa bên ngoài, nghe được tin tức thị vệ Tây Nam Phủ đưa tới cũng vội vàng kích động chạy về cung, đến vương thành vừa tới đầu tháng tám, đại hôn đã định là mười ngày sau.dfhhawuiytlsutasofidsgsdfg



Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Còn biết trở về.”fscdfhhawuiytlsutasofid



Đoạn Dao khoe công lao: “Ta còn mang về thứ tốt!”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cái gì?”sgsdfgdfhhawuiytlsutasofidsfgdf



Đoạn Dao mặt mày thần bí đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ.



Đoạn Bạch Nguyệt: “….”



Đoạn Dao nhỏ giọng nói: “Lúc ta ra ngoài chơi thì gặp Hợp Hoan Tử.” Đại sư phong nguyệt thuộc hàng nhất đẳng trong chốn giang hồ nha, Tần Cung chủ dùng xong cũng nói rất tốt.



Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn, thản nhiên cười nhận lấy.



Đoạn Dao cười hắc hắc: “Có tin tức của sư phụ không?”



Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.



“Không nên a.” Đoạn Dao nói: “Thư của Kim thẩm thẩm cũng tới vương thành rồi mà, sư phụ muốn uống rượu mừng của ngươi như vậy, chẳng lẽ không phải là nên ngày đêm liên tục chạy như điên đến vương thành hay sao?”



“Không biết nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Không có đầu mối nào, cũng chỉ có thể chờ thôi.”



Đoạn Dao rầu rĩ bĩu môi, rất là muốn ngày mai vừa mở mắt ra là có thể thấy mặt sư phụ.



Tư Không Duệ ôm nhi tử đi dạo trên đường lớn, có quá nhiều thứ đến nỗi hắn không kịp nhìn hết, cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, quả thật là thiên tử đại hôn a, trận trượng lớn như vậy, trong vương thành từ lâu đã giăng đèn kết hoa, lộng lẫy quý phái. Khắp nơi đều là hồng trù đoạn, trên cây và trên cửa các nhà hàng quán xá cũng treo đầy đèn lồng đỏ thắm, cả tòa vương thành tràn ngập sắc đỏ gần như muốn nhuộm niềm hân hoan này lên những ráng mây. Dân chúng ai nấy cũng mặt mày rạng rỡ, những người bán hàng rong hai bên đường cũng biết điểm chút màu đỏ lên bánh bao bánh màn thầu cho thêm sắc tươi vui, ngay cả các loại rượu ngâm bằng độc vật cũng dễ bán ra hơn những năm trước rất nhiều — nghe nói Tây Nam Vương đã uống thứ này từ khi còn bé lớn lên, cho nên mới có thể cao lớn tiêu sái như vậy.



Từ nay về sau ta cũng thành người thân của Hoàng hậu rồi a, Tư Không Duệ lệ nóng quanh tròng, rất muốn mặc một thân tơ lụa, vừa gặm khúc mía vừa phách lối vênh mặt hất hàm.sfgsddfhhawuiytlsutasofiddfghdfghdgh



Quân chủ và sứ thần của các quốc gia khác cũng lục tục tiến vào vương thành, Ngô Đăng và Nạp Ngõa kết bạn mà đi, bên trong cỗ kiệu phía sau là Kim Xu và Khôn Đạt, dân chúng chen chúc hai bên đường xem náo nhiệt, tuy nói cũng không ai rõ ràng lắm đây rốt cuộc là Vương thượng nước nào, nhưng chỉ cần để ý vỗ tay hoan hô là được, cao hứng mà, phấn khích mà.sgdsfdfhhawuiytlsutasofidsdgfd



Trong khoảng thời gian ngắn, khắp các đại điện trong cung đều an trí đầy tân khách, mùi rượu và mùi hoa tươi quanh quẩn tron không khí cả ngày không tiêu tan, vô số kì trân dị bảo nhét đầy quốc khố, cơ hồ muốn tràn ra ngoài.



Đội ngũ Thất Tuyệt quốc cũng đã tới vương thành trước đại hôn ba ngày, nhưng Mộ Hàn Dạ thì vẫn không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, đội trưởng đội thị vệ dẫn đầu đoàn người liên tục nói xin lỗi, chỉ nói đợi thêm hai ngày nữa thì Vương thượng sẽ dẫn Vương hậu chạy tới ngay.sfgsdfdfhhawuiytlsutasofidsfgdfg



Trong cung ầm ầm ĩ ĩ từ sáng sớm đến đêm khuya, Đoạn Bạch Nguyệt đóng cửa lại, nói với Sở Uyên: “Cái gì cũng đừng quản nữa, chỉ cần an tâm chờ ba ngày sau đại hôn, có được hay không?”àgdfgdsfdfhhawuiytlsutasofiddsfgd



Sở Uyên nói: “Không tốt.”jgjfdgdfhhawuiytlsutasofid



“Có Ôn đại nhân và Trương đại nhân ở đó, còn có một đoàn lễ quan, cũng không phải thiếu ngươi thì không được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mấy ngày hôm trước rõ ràng cũng không khẩn trương, vì sao hôm nay lại bắt đầu cáu kỉnh rồi?”



Sở Uyên nói: “Không biết.”



“Được được được, ta không hỏi nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười, hai tay ôm lấy gương mặt của hắn nói: “Vậy hôn một cái?”oraabmnczkuwye342dflkaj



Sở Uyên bổ nhào vào lòng hắn.



Chính là khẩn trương, nằm mơ cũng mơ thấy lễ đài sụp xuống, rồi toàn bộ tân khách đều mất tích, còn từng mơ thấy bị người nào đó trộm mất toàn bộ thức ăn đã chuẩn bị xong, cho nên tất cả mọi người chỉ có thể ăn dưa muối bánh màn thầu.



Haerie: Mọi người có thấy bé Uyên quá dễ thương không? *chảy nước miếng* *^O^*



Phần này hơi ngắn nhưng bé Uyên dễ thương quá nên nhân gia cắt á hú hú…oraabmnczkuwye342dflkaj



Lẽ ra post sớm mà bị rớt mạng, mấy nay do thời tiết mà mạng như điên >”