Đế Vương Công Lược

Chương 190 : Khắp chốn mừng vui [thiên tử đại hôn]

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Thấy Diệu Tâm đã trở mặt, đám yêu tăng kia càng trở nên điên cuồng hơn. Đoạn Bạch Nguyệt đưa Sở Uyên rút lui đến chỗ an toàn, đúng lúc Hướng Liệt dẫn đại quân chạy tới, đem thích khách bao vây tầng tầng lớp lớp.



Diệu Tâm giống như hiểu rất rõ đường lối võ công của đám người này, Diệp Cẩn nhìn hắn trong đám người xa xa kia một hồi, nhíu mày nói: “Lúc trước ở trên biển đánh trận cũng không thấy hắn sử dụng thứ võ công tà môn như thế này.”



“Người trong giang hồ, chỉ sợ đại đa số đều sẽ giữ lại một phần.” Ôn Liễu Niên nói: “Chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”



Diệu Tâm nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, nắm tay vừa rồi đang nắm chặt cũng hơi thả lỏng, một hạt bồ đề rơi xuống mặt đất.



“Dẫn đi.” Sở Uyên trầm giọng phân phó: “Giám sát chặt chẽ một chút, đừng để chúng hồ ngôn loạn ngữ nữa.”



Hướng Liệt nhận lệnh, dẫn người áp giải thích khách hồi cung. Cánh tay Diệu Tâm bị thương vì lần đánh nhau vừa rồi, máu tươi âm ỷ trào ra, vẫn đứng bất động tại chỗ, một vòng ngự lâm quân bao vây xung quanh hắn, trường kiếm trong tay lóe ra hàn quang, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng biết người này là địch hay là bạn, chỉ chờ mệnh lệnh của Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt.



Xung quanh một mảnh vắng vẻ, chỉ có gió thổi lớp bụi thật nhỏ trên mặt đất vung lên. Diệu Tâm cúi đầu rũ mi mắt, trên mặt phân không rõ biểu tình, cũng không tiếp tục nhìn Sở Uyên nữa, một tay đưa lên che lại miệng vết thương ở cánh tay còn lại xoay người chậm rãi đi về phía cửa thành, bước chân có chút lảo đảo, như là bị nội thương.



“Muốn ta đi ngăn hắn lại không?” Đoạn Bạch Nguyệt hạ giọng hỏi Sở Uyên.



Sở Uyên lắc đầu: “Nếu hắn không muốn nói thì không ai có thể cạy miệng hắn ra được, cứ mặc kệ hắn đi.” Nếu muốn biết ngọn nguồn mọi chuyện thì có lẽ đám yêu tăng vừa mới bắt được này cũng có thể nói được bảy tám phần.



Biến cố lần này tới nhanh mà đi cũng nhanh. Giang Hoài dẫn người nâng các binh sĩ bị thương trở về, sau khi xách nước tới rả trôi vết máu trên đường thì cứ như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy, mọi người tiếp tục khởi hành tới tháp Đại Ung tế thiên cầu phúc, dân chúng nơm nớp lo sợ nên cũng không dám ra cửa nữa, chỉ ở trong nhà run sợ hồi tưởng lại một màn vừa mới xảy ra kia, nghĩ hóa ra Hoàng thượng cũng không dễ làm, đi trên đường thôi mà cũng có người vung kiếm ám sát, vẫn là giống như mình vậy, trải qua cuộc sống tầm thường có khi lại tốt hơn.



Lúc nãy khi Diệu Tâm vừa mới động thủ, Mộ Hàn Dạ liền biết cuộc xung đột này sẽ nhanh chóng kết thúc, vì vậy đã sớm thừa dịp loạn lạc đưa Hoàng Viễn trốn vào một hẻm nhỏ, ám vệ Thất Tuyệt quốc nhanh chóng mang y phục sạch sẽ tới, hai người tìm một khách điếm đổi lại rồi mới lộ rõ thân phận, quang minh chính đại đi về phía hoàng cung.



Thiên tử dẫn người cầu phúc, dĩ nhiên cần phải tuân thủ rất nhiều loại lễ nghi rườm rà phức tạp, mặc dù trong lòng Sở Uyên cũng rất muốn nhanh chóng kết thúc nhưng vẫn phải kéo dài tới đêm khuya mới có thể về cung. Nam Ma Tà đang ở trong đại điện ăn khuya, tám đĩa tám bát tràn đầy một bàn, ngay cả đôi đũa cũng được sơn son thiếp vàng, cuối cùng cũng được sống những ngày ngợp trong vàng son.



Lúc hai người đang nói chuyện, đám thích khách kia đã bị chế phục, người dẫn đầu thấy kế hoạch bại lộ, thẹn quá thành giận liều mạng giãy dụa, quay đầu lại như muốn nói điều gì đó với Diệu Tâm, nhưng không ngờ phía sau lưng lại có ám khí tẩm độc xé gió lao tới, trên cổ trong nháy mắt truyền đến cảm giác lạnh lẽo, chỉ có thể há miệng thật lớn, nhưng cổ họng lại khản đặc không phát ra được tiếng nào.



“Nam tiền bối.” Sở Uyên cười bước vào cửa.



“Hoàng thượng.” Nam Ma Tà đứng dậy, vốn đang định cười ha ha, nghĩ đến điều gì đó mà vẻ mặt lại có chút ủ rũ, dù sao cũng bỏ lỡ bữa rượu mừng ở Tây Nam Phủ.



“Kim thẩm thẩm vẫn đang tìm sư phụ khắp nơi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao tỉnh lại rồi cũng không về nhà trước một chuyến?”



“Vi sư gấp gáp.” Nam Ma Tà vỗ đùi một cái: “Sau khi xuống núi, tất cả mọi người trong thành đại lý đều nói ngươi đã thành thân, đã sớm rời khỏi tây nam tới vương thành.” Vì vậy lập tức ngày đêm không ngủ liên tục chạy như điên, rất sợ lại bỏ qua bữa rượu mừng thứ hai, may là trên đường đi nghe ngóng tin tức, biết đại hôn đã định vào tháng tám, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.



Đoạn Dao noi: “Ta còn tưởng sư phụ không dám về phủ, sợ bị Kim thẩm thẩm chải đầu.”



Nam Ma Tà lại nghĩ tới một chuyện: “Vì sao lần này lại không vùi ta xuống đất giống như những lần trước?” Tỉnh lại cư nhiên còn nằm trong sơn động, suýt nữa không biết phải làm thế nào mới vùng dậy được.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bởi vì Dao nhi lười đào hầm, tùy tiện tìm một chỗ để vậy thôi.”



Đoạn Dao: “…”



Đoạn Dao nói: “Ừ.”



“Ngươi cũng không được học theo hai tên hỗn tiểu tử này.” Nam Ma Tà kéo Sở Uyên qua một bên: “Ngươi nói cho sư phụ nghe một chút đi, vì sao?”



“Này.” Đoạn Bạch Nguyệt ở phía sau nhắc nhở: “Bao lì xì còn chưa có cho, xưng gì sư phụ.”



Sở Uyên cười nói: “Là Quỷ Thủ tiền bối, hắn cho một lọ dược hoàn, nói có thể trị chứng chết giả của tiền bối, sau này không cần phải vào hầm mộ nữa.”



Nam Ma Tà nghe vậy ngoài ý muốn, sau đó lại chống nạnh thổi râu mép: “Vậy rồi các ngươi cũng tin luôn?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu không thì sao? Kia chính là đệ nhất thần y trong giang hồ.”



Nam Ma Tà hoạt động gân cốt một chút, muốn nỗ lực tìm ra một chút cảm giác khó chịu, để chứng minh mình vẫn rất cần phải vào hầm mộ, nhưng lại cảm thấy toàn thân thư sướng, rất là thần thanh khí sảng, vì vậy phẫn nộ nói: “Lão đầu chết tiệt.”



Đoạn Dao thật sự rất hiếu kỳ: “Trước kia sư phụ và Quỷ Thủ tiền bối từng có khúc mắc gì sao?”



Nam Ma Tà khoát khoát tay: “Chưa từng gặp.”



Đoạn Dao: “….”



Vậy thì sao lại luôn luôn ở sau lưng oán giận người ta?



Nam Ma Tà nói: “Bởi vì đồ đệ của hắn thành thân sớm.”



Đoạn Dao cả kinh: “Như vậy cũng không được?”



Nam Ma Tà nói: “Tất nhiên không được.” Võ công có so được hay không chỉ là vấn đề thứ yếu, danh tiếng lại càng là vật ngoài thân, chỉ có đồ đệ người khác thành thân sớm hơn, loại chuyện như vậy không – thể- nhẫn- nhịn.



Đoạn Bạch Nguyệt hắng hắng giọng, thành khẩn đề nghị: “Ngươi có thể thử đi thu Tần cung chủ làm đồ đệ.”



“Nói bậy.” Sở Uyên đánh hắn một cái tát, kéo Nam Ma Tà ngồi xuống: “Tiền bối cũng đã tới vương thành rồi, vì sao lại muốn trùm đầu đứng trên đường lớn như vậy?”



Đoạn Dao đỡ trán, mất mặt!



“Ta vốn đã tới sớm rồi.” Nam Ma Tà nói: “Chẳng qua là trên đường đi thì gặp được Thất Tuyệt vương Mộ Hàn Dạ.”



“Người hôm nay che mặt đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.



Nam Ma Tà gật đầu, lại là một người thành thân sớm, là đồ đệ của người khác.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nói chính sự!”



Nam Ma Tà bĩu môi, chen chen lấn lấn tới ngồi sát bên cạnh Sở Uyên, cách đồ đệ nhà mình xa một chút, rồi mới đem đầu đuôi mọi chuyện kể đại khái lại lần nữa.



Ngày đó Nam Ma Tà ở trên núi ngoài trấn Tử Đồng, vốn đang tìm một bóng râm nằm ngủ một giấc thì lại bị một loạt tiếng động sột sột soạt soạt nhỏ vụn đánh thức, vừa mở mắt đã thấy một hòa thượng đang trốn ở cách đó không xa, nhìn có chút quỷ dị mờ ám. Có thể là vì lúc trước đánh trận từng nghe Diệp Cẩn niệm đầu hói đầu trọc quá nhiều, ngay cả Nam Ma Tà cũng bắt đầu phá lệ chú ý tới đám hòa thượng. Chỉ là không đợi hắn nhìn ra manh mối gì thì hòa thượng kia cũng đã kêu thảm một tiếng lăn xuống núi.



Có náo nhiệt thế này, tất nhiên không thể không xem, huống chi cách ngày đại hôn còn có một đoạn thời gian, cũng không gấp gáp lắm, vì vậy Nam Ma Tà lập tức âm thầm xuống núi, theo chân bọn họ tới một khách điếm trong thành.



Trên cửa sổ dán hai lớp giấy dầu, Nam Ma Tà hăng hái bừng bừng mút mút ngón tay, muốn chọt cái lỗ ghé mắt vào xem, sau lưng có người bất thình lình lên tiếng: “Vị tiền bối này.”
Nam Ma Tà mặc một thân tơ lụa đỏ thẫm, tiếp nhận chén trà từ tay Sở Uyên, mừng đến suýt nữa rơi lệ.



Đoạn Bạch Nguyệt quỳ bên cạnh Sở Uyên nhắc nhở: “Bao lì xì.”



Nam Ma Tà lấy ra một bao lì xì nho nhỏ, miệng dán rất kín.



Sở Uyên nhận vào tay xong sắc mặt cứng đờ —vì sao còn có thể động đậy.



Đoạn Bạch Nguyệt nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “SƯ.PHỤ.”



Sở Uyên lấy lại bình tĩnh: “Đa tạ sư phụ.”



“Tốt tốt tốt, thành thân rồi thì tốt.” Nam Ma Tà kéo hai người đứng dậy, vẫn còn nhớ tới chuyện ngồi cỗ kiệu dạo quanh phố phường.



Tứ Hỉ phất tay một cái, lập tức có tám kiệu phu nâng một cỗ nhuyễn kiệu trên đỉnh treo đầy dải lụa màu đỏ đi tới, đáy kiệu được trải bằng loại gấm vóc cực kì hoa mỹ, xung quanh khảm ngọc điêu khắc thành hồ điệp, hỉ thước, thược dược, mẫu đơn, ngay cả giọt sương trên đóa hoa cũng dùng ngọc quý khắc thành, trông vô cùng sống động. Nam Ma Tà nằm trên kiệu vui rạo rực nghĩ, chắc chắn là mình có thể sống được hai trăm năm.



“Khởi kiệu!” Kiệu phu hô một tiếng dài, vững vàng nâng hắn đi ra ngoài cung, nơi đầu tiên muốn tới chính là phủ Thái phó, trước cỗ kiệu còn có hai tráng hán khiêng hai mâm đầy những chuỗi pháo, chỉ chờ tới cửa sẽ đốt lên.



Đào Nhân Đức: “….”



Hoàng cung ngày hôm đó là một ngày náo nhiệt trước nay chưa từng có, mãi đến đêm khuya mà yến hội trong đại điện vẫn chưa kết thúc, lồng đèn cung đình màu đỏ treo cao cao, chiếu ra đoàn người huyên náo ầm ĩ bên dưới, từng vò từng vò rượu ngon được mở ra, ca vũ triền miên tiếng cười không dứt, ai cũng gào to không say không về. Đến khi yến tiệc gần kết thúc thì ngay cả Sở Uyên cũng có vài phần men say, được người đỡ vào ngồi trong kiệu.



Đoạn Bạch Nguyệt bị đám người quấn lấy uống rất nhiều rượu, trở về tẩm cung lại bị ma ma ngăn ở ngoài phòng, không thể làm gì khác hơn là tuân theo quy củ đi tắm cánh hoa, vất vả lắm mới vào được động phòng, Sở Uyên đã được Tứ Hỉ hầu hạ thay xong y phục, mang theo một chút men say và mùi thơm sau khi tắm ngồi ở mép giường chờ hắn. Gấm vóc đỏ tươi hơi phản quang như ẩn như hiện dán sát trên người, dưới ánh nến màu đỏ đặc biệt mê người.



Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở bên giường, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.



Sở Uyên nhìn thẳng hắn, trong đôi mắt ngoại trừ tình ý và quyến luyến thì còn có chút ướt át vì ngây ngất men say, giống như Giang Nam tháng ba mông lung mưa bụi, dõi mắt nhìn không biết đâu là điểm kết thúc.



“Làm sao bây giờ?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống, nắm hai tay của hắn ghé môi vào hôn một cái: “Chỉ muốn giấu kĩ ngươi ở nhà, nhìn cũng không cho người khác nhìn một cái.”



Sở Uyên mở lòng bàn tay ra, bên trong vẫn còn nắm miếng ngọc Hợp Hoan từ sáng sớm đến giờ, chỉ cười nhìn hắn.



Trên bàn đã chuẩn bị sẵn hai ly làm bằng bạch ngọc đựng đầy rượu ngon, Sở Uyên cũng hắn lồng tay vào nhau, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Rượu vẫn là Phi Hà như trước, nhưng vị rượu ngọt hơn một chút, Sở Uyên còn chưa kịp buông chén rượu xuống thì cũng đã bị hắn ôm ngang lên, ôn nhu đặt lên long sàng.



Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn người dưới thân, qua hồi lâu mới hạ thấp người hôn lên cánh môi của hắn, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt vẫn có thể nếm được vị ngọt của Phi Hà, nhàn nhạt nhàn nhạt, so với bất cứ loại rượu ngon nào khác đều khiến người ta say mê. Y phục mềm mại như nước chảy xuống đầu vai, Sở Uyên hơi dùng lực đổi vị trí hai người, ngón trỏ chậm rãi lướt qua hình xăm con rồng nho nhỏ tinh xảo trên ngực hắn.



Xúc cảm tê dại truyền thẳng vào tim, Đoạn Bạch Nguyệt kéo thắt lưng hắn, đem người một lần nữa ôm chặt vào lòng.



So với bất cứ lần nào trong dĩ vãng cũng đều ôn nhu hơn, và so với bất cứ lần nào trong dĩ vãng cũng đều tiêu hồn thực cốt hơn. Đoạn Bạch Nguyệt tinh tế hôn lên ngũ quan của hắn, chợt lướt nhanh xuống, một lần nữa hôn lên cánh môi ngọt ngào, mỗi một lần dao động mỗi một lần đòi hỏi đều là nồng nàn đều là say đắm đến không gì có thể làm phai nhạt đi.



Hai tay Sở Uyên vòng quanh thắt lưng Đoạn Bạch Nguyệt, khóe mắt ửng đỏ, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị ngăn chặn hoàn toàn trong cái hôn nóng bỏng.



Đầu giường hai ngọn nến đỏ nhảy lên, phía sau màn trướng như mờ như ảo lay động xuân quang, đầy cõi lòng đều là quấn quýt si mê, từ nay về sau kề vai sát cánh, không nguyện chia lìa.



Mười ngày sau, quân chủ sứ thần các quốc gia lục tục rời đi, Mộ Hàn Dạ cũng hăng hái bừng bừng mang theo Hoàng Viễn chạy tới Truy Ảnh Cung tìm Tần Thiếu Vũ tư cựu.



Ám vệ Thất Tuyệt quốc sống không bằng chết, ám vệ Truy Ảnh Cung thì ngược lại vô cùng cao hứng, thậm chí còn nỗ lực cướp đoạt bọc y phục của dị quốc hảo bằng hữu muốn mang giùm.



Tiễn bước đoàn người này xong, trong cung trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Sở Uyên hoạt động gân cốt toàn thân đau nhức của mình một chút, đem một chồng tấu chương thật dày giao cho Tứ Hỉ, mệt đến nỗi không muốn cử động chút nào: “Vương gia đâu?”



“Bẩm Hoàng thượng, đang ở ngự hoa viên.” Tứ Hỉ đáp.



Sở Uyên lập tức nhịn đau đứng dậy, hùng hùng hổ hổ đi thẳng tới ngự hoa viên tìm. Mình thì bị đè xuống lăn qua lăn lại giằng co cả đêm, sáng sớm eo mỏi lưng đau cũng phải dậy vào triều, sau đó còn phải tới ngự thư phòng phê duyệt một đống tấu chương, vậy mà hắn lại đang ở ngự hoa viên ngắm cảnh?



Hôm nay bữa tối chỉ cho ăn rau xanh không cho ăn thịt!



“Hoàng thượng.” Đoạn Dao đang đào đất trong vườn, dự định trồng ít hoa.



“Ca ca ngươi đâu?” Sở Uyên hỏi.



Đoạn Dao đưa tay chỉ chỉ về phía sau: “Đang luyện công, nhưng ca ca nói là không cho người khác tới gần.”



Sở Uyên nghe vậy nghi hoặc, một mình đi bộ tới luận võ trường xem thử thế nào, Đoạn Dao cũng không ngăn cản, tiếp tục đào hố trồng hoa —tẩu tẩu tất nhiên không phải “người khác”, không cần biết ca ca đang lõa thể chạy nhảy hay là quay cuồng phát điên, cũng hoàn toàn có thể nhìn.



Huyền Minh Hàn Thiết lóe hàn quang nặng nề cắm vào lòng đất, dưới chân Sở Uyên cũng chấn động rung lên.



Sở Uyên: “….”



“Sao ngươi lại tới đây?” Đoạn Bạch Nguyệt bị dọa hết hồn, vội vàng thu chiêu rơi xuống đất.



“Sáng sớm đến giờ cũng không thấy bóng dáng ngươi.” Sở Uyên nói: “Ta phê duyệt tấu chương xong rồi, tìm ngươi trở về ăn cơm.”



Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Nghe thật có vài phần cuộc sống hàng ngày của thường dân.”



Sở Uyên nói: “Thường dân ai sẽ phê duyệt tấu chương a.” Như vậy gọi là phản tặc.



Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Ta là nói ngươi tự mình tới tìm ta về ăn cơm.”



Hai người tay nắm tay trở về, Sở Uyên bỗng nhiên nói: “Hay là tới Sơn Hải Cư?”



“Sao vậy? Muốn ăn món ăn bên ngoài ư?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.



Sở Uyên nói: “Từ ngày đại hôn đến giờ vẫn chưa xuất cung lần nào.”



Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút: “Cũng được, nhưng đừng tới Sơn Hải Cư nữa, tới hàng thêu nhà Tư Không cọ bữa cơm đi, được không? Đầu bếp ở đó tay nghề cũng không tệ, ăn một bữa mới lạ.”



“Được.” Sở Uyên đáp ứng, lôi kéo hắn về tẩm cung thay thường phục.



Tư Không Duệ nghe được tin tức, vội vàng sai người đi phân phó đầu bếp chuẩn bị, thuận tiện ở trong lòng cảm khái, mình còn có thể có ngày bị Hoàng thượng ăn quỵt một bữa cơm, cũng không biết chuyện này có thể được viết vào thoại bản hay không?