Đế Vương Công Lược
Chương 23 : Kim Sơn (núi vàng) ở ngoài thành. [ Lam Cơ ở khách điếm Nhạn Hồi ]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Không thể không nói, nội công tâm pháp Nam Ma tà đưa tới tuy nhìn qua vô cùng hoang đường nhưng cũng có chút tác dụng. Sau khi luyện xong, Đoạn Bạch Nguyệt thấy toàn thân đều nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả nội lực cũng vững vàng hơn trước nhiều.
Đoạn Niệm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, lo lắng cả đêm, chỉ sợ Vương gia sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Ngô Gia Xa Hành vẫn như trước người đến người đi, Đoạn Bạch Nguyệt tìm một ngọn cây bí mật ngồi nhìn chằm chằm vào khách viện đổ nát kia. Qua hai ngày thì quả nhiên có một cỗ xe ngựa vội vàng chạy tới, vẫn là tên tiểu nhị đó, đầu tiên là dở từng rương hàng hóa từ trên xe xuống, rồi lại vác từng rương một đi vào, đều là những linh kiện bằng gỗ nên cũng không nhẹ, trông hắn cực kì mệt mỏi.
Đợi hắn lại vác một rương đi vào, Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội nhảy vào viện, nhìn xuyên qua song cửa sổ thì quả nhiên thấy trên mặt đất có cửa vào mật thất, thường ngày bị mấy tấm ván gỗ mục kia che lại nên nếu không lưu ý kĩ thì rất dễ bỏ qua.
Tính sơ qua khoảng thời gian tiểu nhị vác cái rương đi và về, Đoạn Bạch Nguyệt nảy ra chủ ý, định đi xuống đó xem thử rốt cuộc có cái gì cổ quái.
Trong viện còn lại ba cái rương cuối cùng, tiểu nhị thở dài một hơi, lại dùng sức vác cái lớn nhất lên, dọc theo từng bậc thang trong mật thất chậm rãi đi xuống. Đoạn Bạch Nguyệt lặng yên không tiếng động lần theo, ước chừng qua thời gian uống nửa chum trà mới tới đoạn đường đất bằng phẳng, cũng không biết đến tột cùng mật thất được đào sâu bao nhiêu.
Địa đạo ánh sáng yếu ớt, tiểu nhị kia lại vác thêm cái rương tương đối nặng, hơn nữa nhìn qua không giống như người có võ công, bởi vậy cũng không phát hiện có người theo sát phía sau lưng mình. Vẫn chỉ nặng nhọc tiến về phía trước, đi hết đoạn địa đạo thật dài mới thấy đằng trước xuất hiện những đốm sáng nhỏ, cùng với âm thanh chuyện trò và tiếng dụng cụ chế tác của công tượng.
Thấy tiểu nhị tới, người bên trong đều rối rít chào hỏi, sau đó lại cúi đầu làm việc. Đoạn Bạch Nguyệt núp ở một nơi bí mật gần đó, quan sát thật kĩ tình tình bên trong, chân mày nhíu lại. Phần cuối địa đạo nối với đại sảnh có ít nhất cũng hơn một trăm người, chỗ gần tường dựng những giá để hàng, bên trên là rất nhiều loại hộp gỗ được sắp xếp chỉnh tề, các công tượng ngồi thành ba hàng thẳng tắp, phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý chặt chẽ, xem ra đã làm cùng nhau một khoảng thời gian khá dài rồi.
Tiểu nhị kia buông cái rương xuống, lau mồ hôi rồi lại đi ra ngoài khiêng hai cái còn lại vào. Đoạn Bạch Nguyệt vẫn chưa đi theo tiểu nhị ra ngoài mà tiếp tục cẩn thận theo dõi, biết được thành phẩm cuối cùng mà các công tượng đó làm xong được cho vào những hộp gỗ kia, lại quét thêm một lớp sơn nữa, khi nước sơn khô thì được xếp ngay ngắn ở góc tường, chờ vận chuyển đi nơi khác.
Trong không khí nhàn nhạt mùi hoa như có như không, vô cùng quen thuộc. Trước đây lúc Đoạn Dao dưỡng cổ dùng làm thuốc dẫn để chế độc, tên là Điệp Dực Lan. Đầu kia của địa đạo truyền tới tiếng động hì hục hì hục như có người đang bê vật nặng, hiển nhiên chính là tên tiểu nhị đang vác cái rương cuối cùng vào. Đoạn Bạch Nguyệt vẫn đi theo hắn để ra khỏi mật thất.
Bên trong dịch quán, Sở Uyên đang xem tấu chương thì nghe Tứ Hỉ công công ở bên ngoài thông truyền, nói là Đoạn Vương đã tới.
“Xem ra đã phát hiện ra manh mối gì rồi.” Sở Uyên nhìn hắn: ” Nếu không cũng sẽ không trở về sớm như vậy.”
“Nếu lại không phát hiện được gì nữa thì Từ Chi Thu cũng cẩn thận đến mức tuyệt đối không hề có sơ hở luôn rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên bàn.” Hôm nay lại có một nhóm linh kiện mới được đưa tới khách viện hoang phế kia, ta đã đi theo tên tiểu nhị đó xuống mật thất xem một chút.”
Sở Uyên sửng sốt: ” Ngươi cũng xuống đó?”
“Ta không thể xuống ư?” Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu ý hắn.
Sở Uyên im lặng cau mày.
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó cười hỏi: ” Lo lắng cho ta sao?”
Hai tai Sở Uyên đỏ lên, đáy mắt có chút hờn giận, lại càng như đang giận chính bản thân mình, vừa nghe hắn nói xong đã không giữ được bình tĩnh.
“Nếu dám đi xuống đó, ta tự nhiên có chừng mực.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng không tiếp tục trêu đùa hắn nữa, chủ động nói chuyện chính. ” Tên tiểu nhị kia không giống người có võ công, cũng không thể uy hiếp gì đến ta mà. Mật thất được đào rất sâu trong lòng đất, bên trong đúng như chúng ta dự đoán, có ước chừng hơn một trăm công tượng, phối hợp cực kì ăn ý. Có lẽ đó chính là những người được cho là ” đi nơi khác làm ăn lớn khiến cho hàng xóm đều đỏ mắt ghen tị”,chúng ta vừa nói mấy ngày trước.”
“Hơn một trăm người, nhiều như vậy sao?” Sở Uyên hỏi: ” Đang làm cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không biết, thoạt nhìn giống như là loại cơ quan nào đó, toàn bộ được đặt vào những hộp gỗ kia, hơn nữa dường như còn có cổ độc.”
“Phức tạp như vậy?” Sở Uyên cau mày.
“Tuy không biết là cái gì nhưng hình dáng những linh kiện kia ta đã ghi nhớ được bảy tám phần.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tìm người tới hỏi một chút.”
“Tìm ai?” Sở Uyên nói: ” Thiên Vũ à?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tuy hắn còn nhỏ tuổi nhưng cũng là công tượng giỏi nhất trong thành này. Bình thường lại thích nghe kể chuyện xưa, nói không chừng sẽ biết thứ này.”
Sở Uyên hiểu ý nói: ” Được.”
“Ban ngày nhiều người nhãn tạp, tối nay ta sẽ mang hắn tới.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thời gian còn sớm, bên ngoài đang diễn kịch Đăng Hỏa, muốn đi xem hay không?”
“Ra ngoài?” Sở Uyên hỏi: ” Nếu bị người bắt gặp thì sao bây giờ?”
“Gặp thì gặp, có quy định nào nói Hoàng thượng không thể ra đường xem kịch?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy bật cười:” Ta dịch dung là được.”
Ở trong phòng suốt một ngày đêm thật sự có chút bức bối, vì thế Sở Uyên cũng không cự tuyệt nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt thầm lắc đầu, thật không hổ danh là “thành cơ quan”, ngay cả một cái tư khố cũng thiết kế tinh diệu đến vậy.
Dù là ban ngày bầu trời sáng trưng nhưng từ góc độ của Đoạn Bạch Nguyệt vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lóng lánh rực rỡ bên trong khe núi, cho nên có nói là kim sơn cũng không khoa trương chút nào.
Hướng Liệt cũng cảm khái trong lòng, thực sự là đáng thương cho Từ lão đại nhân, sợ là phải “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” rồi. Tham quan tham đến cỡ này thì có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Thị nữ vào động kiểm tra một vòng xong cũng cực kì thỏa mãn, nói với Từ Chi Thu: ” Từ giờ trở đi nơi này không liên quan gì đến đại nhân nữa, chờ giáo chủ nhà ta mang hết những thứ trong này đi rồi sẽ đem chìa khóa trả lại cho đại nhân.”
“Tiền ta đã cho rồi, chuyện mà giáo chủ nhà ngươi đã đáp ứng ta thì tốt nhất phải làm được.” Từ Chi Thu hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
” Đại nhân không cần lo lắng, từ trước đến nay Thiên Sát Giáo chúng ta đều nói là làm.” Thị nữ giòn giã nói, Đoạn Bạch Nguyệt nghe được vô cùng muốn cười, da mặt của yêu nữ này cũng thật là dày, đã xưng là ma giáo rồi còn dám cam đoan lời nói đáng tin.
Từ Chi Thu liên tục thở dài, cũng không muốn ở chỗ này nữa nên trở về phủ nha, Hướng Liệt cũng đi theo hắn, sợ giữa chừng sẽ có người cố ý hạ sát. Đoạn Bạch Nguyệt lại theo đuôi hai thị nữ kia trở về thành Đại Nhạn, đi thẳng tới khách điếm Nhạn Hồi.
“Chúc mừng giáo chủ! Chúc mừng giáo chủ!” Thị nữ ở ngoài cửa nói: ” Lấy được thứ đó rồi.”
Trong phòng truyền đến tiếng cười khanh khách, Lam Cơ tự mình ra mở cửa: ” Khổ cực hai vị hộ pháp.”
Đoạn Bạch Nguyệt núp ở một nơi bí mất gần đó sờ sờ cằm, lúc trước không nghĩ tới Lam Cơ sẽ tự mình đến đây.
Lúc trở lại dịch quán thì sắc trời đã triệt để tối đen, Sở Uyên vừa mới nghe Hướng Liệt báo cáo tình hình hôm nay xong, đang ngồi uống trà.
“Hôm nay Vương gia tới hơi trễ.” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói: ” Hoàng thượng ngay cả bữa tối cũng chưa ăn, vẫn chờ Vương gia a.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nhẹ giọng nói cảm ơn rồi mở cửa vào phòng.
Sở Uyên bỏ chén trà trong tay xuống: ” Hôm nay đi đâu?”
“Khách điếm Nhạn Hồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lam Cơ đang ở đó.”
“Giáo chủ Thiên Sát Giáo?” Sở Uyên nói: ” Vậy có thấy Mộc Si Lão Nhân hay các lão nhân ở thiện đường không?”
” Đã tìm khắp trên dưới một lần, dường như không có.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
Sở Uyên thở dài: ” Cũng không biết rốt cuộc họ bị giấu ở đâu.”
“Nếu chỉ bắt mà không giết thì chắc chắn họ còn có tác dụng, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Từ từ tìm cũng được.”
Sở Uyên gật đầu: “Ừ.”
” Hôm nay còn phải ăn rau xanh đậu hũ sao?”
Sở Uyên: “... A?”
” Xét chuyện tìm được Kim Sơn rồi, ăn một bữa ngon được không?” Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt vô cùng thành khẩn.
“Kim Sơn trước giờ là của Từ Chi Thu, hôm nay là của Thiên Sát Giáo, nào có quan hệ gì với ngươi đâu.” Giọng điệu Sở Uyên đầy ý cười, gập ngón tay gõ gõ mũi hắn: ” Nhiều lắm làm cho ngươi một bát mì trắng, có ăn hay không?”
Quỷ Mộc Hạp: Hộp gỗ ma quỷ á.
Cương hóa: cơ thể cứng đơ như cương thi á.
Công tượng là thợ mộc đó nha.
Cuối cùng cũng không để nó trôi qua ngày mai, phiu~~~~~~
A ha ha#8220;hức” “hức” hoài à ^_^