Đế Vương Công Lược

Chương 24 : Ngụy Tử Y [ Đem Tây Nam Vương đi đi, đi đi]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


” Coi như để bọn họ tạm thời bảo quản.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu ngươi muốn, ta cướp lại là được.”



“Sao có thể gọi là cướp được?” Sở Uyên lắc đầu: ” Mệnh quan triều đình tham ô làm trái pháp luật, tất cả những thứ mà hắn cướp được vốn đã nên được nhập vào quốc khố.”



Đoạn Bạch Nguyệt lập tức sửa lỗi: ” Nếu ngươi muốn, ta lấy lạilà được.” Đổi một chữ thôi mà nói nghe danh chính ngôn thuận hơn rất nhiều.



Tứ Hỉ công công đưa thức ăn vào, sườn kho béo ngậy trông rất mê người.



Đoạn Bạch Nguyệt mừng rỡ: ” Còn tưởng thật sự không có thịt ăn.”



“Keo kiệt.” Sở Uyên đưa đũa cho hắn: ” Ngươi nghĩ như thế nào về Thiên Sát Giáo? Có dễ đối phó không?”



“Chỉ là một giáo phái nhỏ ở tây nam, không đủ sức gây uy hiếp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chẳng qua trước đây chưa bao giờ chủ động trêu chọc Tây Nam phủ, mãi tới gần đây mới nghe giang hồ đồn đãi, rồi còn muốn bắt Dao nhi về thành thân.”



Sở Uyên nói: ” Nghe ngươi nói liền thấy đúng thật là ma giáo.” Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi cũng có thể bắt.



” Lần này coi như đánh bậy đánh bạ trúng được, nếu không có các nàng thì chỉ sợ không thể tìm ra tư khố của Từ Chi Thu dễ dàng đến vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.



Sở Uyên gật đầu: ” Án kim sơn đã sáng tỏ hơn phân nửa rồi, việc cấp bách hiện giờ chính là điều tra rõ ràng xem các lão nhân trong thiện đường và Mộc Si Lão Nhân bị giam ở nơi nào.”



“Hay là để ta đi hỏi Lam Cơ thử xem?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.



“Ngươi?” Sở Uyên sửng sốt: ” Ngươi rất quen nàng?”



“Ta không quen, nhưng mà có người quen.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Dịch dung là được.”



” Dịch dung thành người nào?” Sở Uyên tiếp tục hỏi.



“Ăn cơm trước đã.” Đoạn Bạch Nguyệt gắp cho hắn một miếng sườn. ” Ăn xong ta sẽ nói ngươi biết.”



Thẳng thắn mà nói thì đầu bếp ở dịch quán này cũng không kém Ngự trù ở trong cung, vì dù sao cũng là nấu cho Hoàng thượng mà. Nhưng không hiểu sao khẩu vị của Sở Uyên thời gian này lại quá thanh đạm, mỗi ngày nếu không phải muốn ăn rau xanh thì chính là đậu hũ, ngay cả gia vị cũng không được bỏ nhiều. Trong lòng đại nương này mới ngập tràn sầu khổ, thầm nghĩ mình đúng là nhân tài mà không được trọng dụng, sau này ra đường muốn khoe khoang cũng không có gì đáng để khoe khoang. Khó khăn lắm lần này mới nghe được Sở Uyên muốn ăn thịt, cho nên đã đem toàn bộ bản lĩnh tay nghề của mình ra, làm một bàn thức ăn vô cùng bắt mắt.



Hiếm thấy lúc nào Sở Uyên lại có khẩu vị như lúc này.



Có lẽ là vì món ăn ngon.



Hoặc cũng có thể là vì…nguyên nhân khác.



Dưới ánh nến mờ ảo, Đoạn Bạch Nguyệt cẩn thận lựa ra từng cây từng cây xương cá, lại lấy muỗng quậy quậy thử xem rồi mới đặt chén xuống trước mặt hắn: ” Lần này đương nhiên không có xương cá đâu.”



Sở Uyên cúi đầu ăn một muỗng, hơi nóng, nhưng cũng thật thích hợp với khí trời ban đêm như thế này.



Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã nhưng trong phòng lại ấm áp vô cùng.



Tứ Hỉ công công đang uống trà ở phòng bên cạnh, thầm nghĩ, bữa cơm này Hoàng thượng ăn thật là lâu.



Có lẽ sáng mai đại nương trong phòng bếp sẽ được Tây Nam Vương ban thưởng nhiều lắm a.



Chén bát trên bàn được dọn xuống, thay vào đó là một bình trà nóng. Sở Uyên hỏi: ” Nói tiếp đi, ngươi muốn dịch dung thành người nào?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngụy Tử Y.”



Sở Uyên không rõ: ” Ngụy Tử Y là ai?”



“Là một độc hành kiếm khách trên giang hồ, không quá tiếng tăm cũng không tính là người tốt, nhưng vẻ ngoài thì lại vô cùng cao lớn đẹp trai.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Từ trước đến giờ Lam Cơ vẫn luôn ngưỡng mộ hắn.”



Sở Uyên: “…”



Yêu nữ ma giáo ngưỡng mộ a, chắc là cũng không có mục đích gì khác ngoài…



Trong phòng cực kì yên tĩnh.



Lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ là cùng nhau trò chuyện vài câu, chắc sẽ không sao đâu. Lam Cơ đã dây dưa với Ngụy Tử Y lâu lắm rồi nhưng đến bây giờ vẫn chưa được như ý.” Cho nên chưa chắc gặp mặt sẽ phải làm cái chuyện kia.



Sở Uyên: “…”



Chưa từng được như ý, có lẽ cũng là nhớ mãi không quên nha.
Sở Uyên nói: ” Hỏi được cái gì rồi?” Vẫn luôn nhìn tấu chương, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ba ngày sau Thiên Sát Giáo sẽ rời khỏi thành Đại Nhạn, những lão nhân đó có thể đã không còn ở trong thành nữa.”



Sở Uyên nghe vậy nhíu mày.



” Nói không chừng Mộc Si Lão Nhân cũng ở trong số đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta định đi theo xem thử.”



Sở Uyên nói: ” Có nguy hiểm hay không?”



” Chỉ âm thầm theo dõi nên chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu muốn cướp người thì quay trở lại tìm thêm trợ thủ cũng tiện.”



Sở Uyên do dự gật đầu.



“Cho nên không tức giận nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.



Sở Uyên lại cầm lấy tấu chương: ” Trẫm tức giận lúc nào?”



Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm nhìn hắn.



Sở Uyên liếc mắt nhìn hắn thì thoáng thấy một mảng màu hồng, vì vậy hồ nghi ngẩng đầu lên.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có chuyện gì ư?”



Sở Uyên chủ động xích lại gần hắn.



Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt là thiên quân giao chiến, sấm sét ầm ầm lóe lên.



Sở Uyên đưa một ngón tay kéo vạt áo của hắn ra.



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



Hắn cảm thấy có chút choáng váng, thật sự rất rất rất choáng váng.



Vậy mà không đợi hắn choáng váng xong thì Sở Uyên đã đùng đùng nổi giận nâng tay vỗ bàn một cái: ” TỨ HỈ!!!!!!!”



” Ôi chao, đây! đây!” Tứ Hỉ công công đang đứng bên ngoài ăn hoa sinh đường, không ngờ Hoàng thượng đột nhiên lại gọi, nhanh chóng chạy vào phòng.



“Tiễn khách.” Sở Uyên đã lấy lại bình tĩnh rồi.



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



Tứ Hỉ công công nhìn sang Tây Nam Vương, đã xảy ra chuyện gì?



Đoạn Bạch Nguyệt cực kì vô tội nhìn hắn, ta làm sao mà biết!!



Nhưng khi thiên tử tức giận, người khác không thể không tuân theo.



Đoạn Bạch Nguyệt trở lại phòng bên cạnh, kéo vạt áo ra cúi đầu xem thử, muốn coi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.



Kết quả rõ ràng là một mảng màu hồng trên ngực.



………



” Thật sự là bởi vì nó.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm con nhện, từ khe cửa sổ luồn vào một cánh tay. ” Có thể là vì ở trong bình ngẩn ngơ quá chán, nên không biết đã chui ra từ lúc nào.” Ngươi liếc mắt nhìn một chút đi a, thật sự không phải vì nguyên nhân nào khác đâu.



Còn chuyện vì sao phải luồn tay vào cửa sổ, là bởi vì cửa bị khóa rồi, không vào được.



Nhìn con nhện to béo mập mạp đầy lông trên tay hắn, Sở Uyên nghĩ mình sắp điên rồi.



“TỨ HỈ!!!”



“Đây!!!” Tứ Hỉ công công lần này có chuẩn bị tình thần rồi, không ăn hoa sinh đường nữa, chạy tới mạnh mẽ kéo Tây Nam Vương trở về phòng ngủ, hơn nữa hết sức muốn thở dài.



Tức giận thì phải dụ dỗ thật tốt mới đúng chứ, nào có ai lại cầm con nhện chạy tới hù dọa như thế, cũng đâu phải tiểu oa nhi ba tuổi đâu, quả thực không có đạo lý.