Đế Vương Công Lược
Chương 25 : Quy Lai sơn trang [ Lửa lớn ngập trời]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Đêm khuya vắng vẻ, Đoạn Bạch Nguyệt gác chân nằm trên giường, ngẩn người nhìn chăm chú vào đỉnh giường.
Bên cạnh cái gối có một con nhện cực lớn đang nằm, vô tội, rất vô tội, cực kì vô tội.
Trong phòng sát vách, Sở Uyên trằn trọc không ngủ được, vì vậy cầm lấy một quyển sách định giết thời gian. Quyển sách này là do Tứ Hỉ lúc đi mua điểm tâm thì tiện tay mang về, nói là bí sử về Tây Nam Vương, rất đẹp, ai cũng thích, thậm chí muốn mua được nó còn phải xếp hàng.
Sở Uyên mở trang thứ nhất ra, trên đó là một bức họa cực lớn, đem Tây Nam Phủ vẽ thành bách trùng oa, không chỉ có nhện độc mà còn có cả rắn độc rết độc kiến độc, Đoạn Bạch Nguyệt thì lại được vẽ thành một con yêu quái có cái đuôi bò cạp, mặt mày dữ tợn, nửa thân trên lõa lồ đang xé đùi dê.
Sở Hoàng “Cạch” một tiếng khép sách lại, nghĩ mình có cần phải hạ thánh chỉ quét sạch dân phong, để cho dân chúng chỉ được xem những thứ đáng xem hay không?.
………..
Hai người đều trằn trọc cả đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau Sở Uyên đã nghe loáng thoáng tiếng Tứ Hỉ công công đang trò chuyện bên ngoài, lại qua một lúc nữa thì cửa viện “kẽo kẹt” mở ra, rồi sau đó là giọng nói của Đoạn Bạch Nguyệt.
Sở Uyên khoác áo bước xuống giường, Tứ Hỉ vào phòng phục vụ hắn rửa mặt, nhân tiện dè dè dặt dặt hỏi rằng Tây Nam Vương đã mua sẵn điểm tâm rồi, Hoàng thượng muốn dùng luôn hay gọi đầu bếp dịch quán làm cái khác.
Sở Uyên lấy khăn lau khô mặt, đẩy cửa ra khỏi phòng. Đoạn Bạch Nguyệt đang ôm kiếm ngồi bên bàn đá dưới hành lang, trước mặt là hộp thức ăn rất lớn vẫn còn đang bốc khói.
“Muốn ăn không?” Thấy hắn đi ra, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Bánh kẹp thịt đùi dê nướng, nghe nói lão bản của tửu lâu này đã mời đầu bếp từ Tây Vực tới nấu đó.”
Đùi dê a…. Sở Uyên đột nhiên nhớ tới bức họa đêm qua.
“Sao vậy?” Thấy hắn chỉ đứng yên lặng không nói gì, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên nhếch khóe môi, nhẫn cười nói: “Ăn.”
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt thoáng chút hoài nghi, vui vẻ đến thế sao?
Sở Uyên đã vào phòng.
Tứ Hỉ công công đi theo sau, liên tục nháy mắt với Tây Nam Vương, Hoàng thượng đang vui như thế, nghìn vạn lần đừng đem con nhện kia ra nữa đó, nhìn phát hoảng a.
Bánh nướng vàng óng xốp giòn cộng với thịt dê nướng cay dùng để ăn sáng thường khiến người ta thấy ngán bởi mùi dầu mỡ, huống gì khẩu vị của Sở Uyên trước giờ vẫn luôn thanh đạm, nhưng lần này hiếm thấy hắn không xoi mói gì, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng.
Là Hoàng tử lớn lên ở trong cung nên tất nhiên rất là khuôn phép. Người khác ăn bằng tay kiểu gì cũng nhỏ nước hoặc rơi vài mảnh vụn, nhưng hắn lại có thể ăn một cách cực kì nho nhã xinh đẹp, vừa không có mảnh vụn rơi vừa không phát ra tiếng động.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy chỉ cần nhìn hắn ăn thôi cũng đã đủ no rồi.
Sở Uyên uống cạn muỗng canh cuối cùng trong chén, thấy toàn thân ấm áp hẳn lên.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Chuyện kim sơn bên ngoài thành muốn xử lý như thế nào?”
Tứ Hỉ công công đứng ngoài cửa nghe vậy lắc đầu, Tây Nam Vương cũng thật là, tại sao vừa mới ăn cơm xong đã vội nói công sự rồi?!!!
“ Hả?” Sở Uyên lau miệng.
“Ba ngày nữa là Lam Cơ đi rồi, trước khi đi nàng tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp đem tư khố của Từ Chi Thu ra khỏi thành.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “ Dù nàng vận chuyển về Thiên Sát Giáo chúng ta cũng có thể cướp lại được. Nhưng nếu có thể khiến nàng không cách nào mang ra khỏi thành thì tốt hơn rất nhiều. Bây giờ có quá nhiều việc xảy ra, nên bớt được việc nào thì hay việc đó.”
Sở Uyên gật đầu: “ Việc này không khó, trẫm đã nghĩ xong rồi. Đúng lúc vùng phụ cận vách núi kia đều là rừng cây trân quý, quan phủ phải bỏ rất nhiều tiền bạc mua từ Nam Dương về vun trồng, cũng chưa cao bao nhiêu. Trước đây Từ Chi Thu cũng lấy việc này coi như công tích viết tấu chương trình lên vài lần, nếu trẫm muốn tới xem một chút cũng không có gì đột ngột.” Đến lúc đó lại dẫn theo binh mã tới, có lẽ dù Lam Cơ có lớn gan cỡ nào đi nữa cũng không dám cứng rắn cướp đoạt dưới mí mắt triều đình.
“Được, vậy thì cứ làm như thế.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “ Ta cũng sẽ sớm tìm ra tung tích của các lão nhân.”
“Lại muốn dịch dung thành Ngụy Tử Y sao?” Sở Uyên nhìn như đang thưởng thức chén trà, giọng điệu tùy ý.
“Tất nhiên cũng phải mang về Quy Lai sơn trang.” Lam Cơ lười biếng nói. ” Chung quy bắt người cũng là vì phá giải cơ quan, cho nên không cần thiết phải chạy về tận tây nam, chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh là được. Còn lại hai mươi ngày, nếu gấp rút lên đường cũng không đến mức bỏ lỡ Bách Cổ Khánh.”
Thải Điền gật đầu, xoay người ra ngoài chuẩn bị.
Quy Lai sơn trang, Tề Túy Mộng.
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, thật sự không nghĩ tới người này cũng có quan hệ tới ma giáo, hơn nữa dường như là cũng khá tin tưởng lẫn nhau.
Quy Lai sơn trang cũng không phải là môn phái chính thống trong võ lâm nhưng lại rất có danh tiếng trên giang hồ, vì trang chủ Tề Túy Mộng chính là một tay cất rượu tài ba, cho dù có nhiều bạc trong tay cũng thật khó mà mua được. Tây Nam Vương phủ đã từng mua mấy vò rồi, đám trùng mà Đoạn Dao nuôi thích ơi là thích, ngâm mình cả ngày trong đó mơ màng chẳng chịu chui ra.
Nếu Sở Uyên muốn Mộc Si Lão Nhân, đương nhiên Đoạn Bạch Nguyệt sẽ nghĩ mọi biện pháp cứu người ra ngoài một cách nguyên vẹn. Do vậy hắn cực kì kiên trì, chờ ở nơi Thiên Sát Giáo dựng trại suốt ba ngày trời mới thu được hồi âm của Tề Túy Mộng.
“Quả thật là người làm ăn.” Lam Cơ chậc lưỡi: ” Biết bổn giáo gặp rắc rối liền biến thành sư tử, đòi ăn cũng thật không ít.”
“Đối phương muốn gì?” Thải Điền hỏi.
Lam Cơ nói: ” Bồ Đề tâm kinh.”
Đoạn Bạch Nguyệt nghe được rùng mình một cái.
Thải Điền cười nhạo: ” Nếu muốn Bồ Đề tâm kinh thì sao không đi tìm cái lão nửa người nửa quỷ Nam Ma Tà, hỏi chúng ta làm cái gì?”
“Được rồi, tương lai nếu bắt được Tiểu Vương gia của Tây Nam Phủ thì giao cho hắn thẩm tra hai ngày là được.” Lam Cơ khoát tay: ” Không phải chuyện gì lớn.”
” Khi nào chúng ta khởi hành tới Quy Lai sơn trang?” Thải Điền hỏi.
“Ngay bây giờ.” Lam Cơ ghét bỏ nói: ” Chạy trên đường nhiều ngày như vậy, toàn thân đều phải thối.”
Quy Lai sơn trang cách đó cũng không xa, đi nửa ngày là có thể tới nơi.
Tề Túy Mộng dường như biết Lam Cơ sẽ đáp ứng điều kiện của mình nên đang ở dưới chân núi chờ nàng. Vì muốn chưng cất rượu nên sơn trang cũng cực kì rộng lớn, xung quanh đều là vò rượu, người nào không có tửu lượng tốt thì e là chỉ vào đây ngửi mùi thôi cũng có thể say.
Đoạn Bạch Nguyệt dễ dàng lẻn vào sơn trang, nhìn Lam Cơ và Tề Túy Mộng vào phòng, còn tưởng là sẽ thương nghị đại sự gì, kết quả không lâu sau liền nghe trong phòng truyền ra âm điệu dâm đãng, nghe có vẻ cực kì sung sướng.
………
Tây Nam Vương thấy mình có chút xui xẻo.
Các lão nhân được an trí trong một tiểu viện, xung quanh đều có người canh gác. Thải Điền thu xếp ổn thỏa cho mọi người xong thì ăn qua loa hai cái màn thầu lót bụng, cũng không đợi ăn tối mà vào phòng ngủ, dường như buổi tối còn có việc phải làm.
Quả thực tới lúc nửa đêm, Thải Điền một mình rời khỏi sơn trang, men theo đường nhỏ xuống núi.
Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười, chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được Mộc Si Lão Nhân rồi.
Khoái mã phi một mạch về phía trước, với khinh công của Đoạn Bạch Nguyệt mà nói, muốn lặng yên không tiếng động theo sát nàng cũng không có gì khó khăn. Một lúc lâu sau, Thải Điền xoay người xuống ngựa, nâng tay nắm dây leo trên vách núi linh hoạt leo lên.
Đoạn Bạch Nguyệt thật sự không nghĩ tới Lam Cơ sẽ giấu Mộc Si Lão Nhân ở một nơi bí ẩn như vậy.
Hai người một trước một sau leo lên vách núi, sau đó sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy cách đó không xa có một ngôi nhà gỗ đang bốc cháy hừng hực, thế lửa cuồn cuộn nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Ta không biết chỉnh cỡ chữ, không biết chỉnh chế độ xem điện thoại, mấy ngày trước ta còn không biết làm mục lục nữa mà:))))