Đế Vương Công Lược

Chương 31 : Tỉ võ [ Cần phải xấu hơn chút nữa mới được!!!]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Nếu đã không bị mời đi thì tất nhiên là phải lưu lại rồi.



Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong cong, vui vẻ đuổi theo.



Bên trong điện Ôn Tuyền rất trống trải, Tứ Hỉ công công đã tới trước giải tán cung nữ nội thị nên lúc hai người tới nơi thì xung quanh chỉ còn tiếng mưa tí tách rơi xuống. Một hồ nước nóng đang bốc lên những làn hơi nước mờ ảo, hầu như còn có thể ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt thoảng trong không khí.



Tứ Hỉ công công nhanh nhẹn chuẩn bị hai bộ đồ tắm giống nhau, thấy Sở Uyên không có ý định để mình ở lại hầu hạ thì khom người lui xuống, luôn tiện đóng cửa lại.



Đoạn Bạch Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ nhìn hắn.



Sở Uyên đi tới phía sau tấm bình phong thay y phục rồi đi chân trần bước vào hồ nước, sau đó thả lỏng toàn thân dựa vào thành hồ, thoải mái thở ra một hơi.



Qua hồi lâu dường như có người nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.



“Ta cùng ngươi, được không?” Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ giọng hỏi.



Hắn tự nhận mình không phải là một người kiên nhẫn, cũng cực ít khi lắng nghe ý kiến của người khác, nhưng chỉ có một người thì luôn là ngoại lệ, đừng nói là cưỡng bách, cho dù chỉ là một chút xíu ủy khuất thôi cũng không nỡ.



Sở Uyên vẫn chỉ im lặng, giống như là không nghe, cũng giống như là….cam chịu.



Vì vậy chỉ chốc lát sau mặt nước lại gợn sóng lăn tăn.



Hai người cùng nhau ngâm mình trong hồ nước ấm áp, nhìn xà ngang bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo trên nóc phòng, cũng không ai mở miệng nói thêm câu nào.



Sở Uyên nhắm mắt lại, nhìn qua giống như đang ngủ.



Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay cẩn thận ôm hắn vào ngực mình.



……………



Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài canh cửa, thầm nghĩ từ lúc có Tây Nam Vương, mọi chuyện đều có người làm thay mình, thời gian rãnh rỗi cũng nhiều hơn.



Thật sự là rất tốt rất tốt.



Có lẽ là vì quá mệt mỏi, có lẽ là vì nước quá ấm áp nên Sở Uyên cũng không nói gì, ngược lại còn chủ động tìm trong ngực hắn một vị trí thoải mái, tiếp tục mơ màng buồn ngủ.



Áo bào màu trắng bị nước thấm ướt dán chặt vào người, dưới cổ áo hơi mở rộng là thân thể tươi trẻ đầy sức sống, không có uy nghiêm thường ngày trên điện Kim Loan, mà là dáng vẻ hoàn toàn không hề phòng bị.



Đoạn Bạch Nguyệt siết chặt vòng tay ôm lấy hắn.



Hơi thở ấm nóng truyền vào bên tai, Sở Uyên hơi nghiêng đầu né tránh, toàn thân như là rùng mình một cái.



“Đừng suy nghĩ gì cả.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hãy ngủ thật ngon.”



Sở Uyên khẽ “Ừ” một tiếng.



Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu vai hắn một lúc, cảm giác được người trong ngực mình đã từ từ thả lỏng mới nói: ” Dẫn ngươi về tẩm cung được không? Ngâm trong nước lâu quá không tốt cho thân thể.”



Sở Uyên trầm mặc không trả lời, không biết là đã ngủ, hay là vì không muốn nói chuyện.



“Tối nay ta ở bên ngươi, ngày mai võ sĩ hai nước thi đấu ta cũng ở bên ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục ghé miệng vào tai hắn, nói: ” Nếu ngươi mệt mỏi, ta liền dẫn ngươi về Tây Nam Phủ ở một thời gian, không muốn trở lại thì sẽ không trở lại. Đám lão thần kia muốn khuyên can thì cứ để cho bọn họ khuyên can, quỳ mấy ngày mấy đêm mới biết thì ra Hoàng thượng đã không còn ở trong cung nữa, ngươi nói xem có thể vì quá nóng giận mà đuôi sam của bọn họ dựng đứng lên hay không?”



“Này!” Sở Uyên dở khóc dở cười, xoay người đánh hắn một chưởng. ” Không được nói Thái phó đại nhân như thế.”



” Ta cũng không phải chỉ nói Đào Nhân Đức.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn. ” Đám thần tử trong triều kia, ta nhìn không vừa mắt phải hơn phân nửa rồi.”



” Thần tử trong triều này nhìn Tây Nam Phủ không vừa mắt cũng đâu có ít.” Sở Uyên cầm lấy y phục đã được chuẩn bị trước, Đoạn Bạch Nguyệt chỉ thấy trong ngực trống rỗng, nhìn lại thì thấy người kia đã đứng trên bờ hồ rồi, trên người khoác áo choàng rộng thùng thình, gò má ửng đỏ, khí sắc tốt hơn trước rất nhiều. ” Đi thôi, trở về.”



Đoạn Bạch Nguyệt bước ra khỏi hồ nước.



Sắc mặt Sở Uyên cứng đờ, sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài.



Tây Nam Vương nghĩ thầm, y phục ướt tự nhiên sẽ dán sát vào người, cũng không phải ta cố ý làm cho nó dán a.



Huống chi phải là người bị nhìn cảm thấy thiệt thòi mới đúng.



Tứ Hỉ công công lại rất bất ngờ, hắn vừa mới phân phó người pha bình trà nóng xong, chuẩn bị tinh thần ngồi trông chừng mấy canh giờ, ai ngờ nhanh như vậy đã đi ra rồi.



Sở Uyên che miệng ho khan.



” Ai nha.. Hoàng thượng!!” Tứ Hỉ công công vội vàng kéo hắn quay lại tẩm điện, Hoàng thượng vừa mới từ trong nước bước ra a, còn chưa lau khô thân thể đã bọc áo choàng chạy đi rồi, như vậy sao mà được chứ!? Vậy mà Tây Nam Vương cũng không quan tâm một chút.



“Đi ra!” Sở Uyên nói.



Đoạn Bạch Nguyệt rất là phối hợp.



Tứ Hỉ công công giúp Sở Uyên lau khô tóc, đổi một bộ y phục thật dày, rồi thêm áo choàng có mũ trùm che kín mít từ đầu đến chân, sau đó mới nói: ” Hoàng thượng, hồi cung nha!”



Sở Uyên chỉ lộ ra hai con mắt, nói: ” Hôm nay trời rất nóng!”
” Cao Ly chật chội như vậy, chắc chắn Kim Thái nuôi ta không nổi đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: “Sở quốc rộng lớn nhiều tài nguyên như thế, có thể thử một chút xem.”



“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công ở ngoài cửa bẩm báo: ” Cao Ly Vương lại tới, nói là có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.”



” Đã nửa đêm rồi, có thể có chuyện quan trọng gì chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt cau mày.



” Có lẽ lại tới đòi ngươi a.” Sở Uyên nói.



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



” Đi xem thế nào.” Sở Uyên xoay người ra ngoài.



Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt rất là buồn khổ, vì sao đã dịch dung thành như vậy rồi vẫn có thể bị nhớ thương chứ?



“Hoàng thượng.” Kim Thái đang ở trong thiên điện uống trà.



” Cao Ly Vương! Đêm khuya thế này vẫn tới đây, không biết là vì chuyện quan trọng gì?” Sở Uyên hỏi.



Kim Thái thở dài thật sâu, sau đó quả nhiên nói: ” Mặc dù ban ngày đã nói qua một lần rồi, nhưng thật sự không còn cách nào khác, kính xin Sở Hoàng ban thị vệ hôm nay cho Cao Ly a.”



Đoạn Bạch Nguyệt đứng sau bình phong xoa xoa cái trán.



” Vì sao Cao Ly Vương lại coi trọng hắn như vậy?” Sở Uyên bất động thanh sắc hỏi.



” Cũng không phải ta coi trọng, mà là muội muội ta thôi.” Kim Thái nói.



Sở Uyên: “…”



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



” Sở Hoàng đừng hiểu lầm, cũng không phải A Xu muốn gả.” Thấy sắc mặt Sở Uyên cứng ngắc, Kim Thái nhanh chóng nói: ” Chỉ là thấy thị vệ kia võ công bất phàm nên muốn mang về làm sư phụ.”



Sở Uyên lắc đầu: ” Chuyện này không được!”



“Vì sao?” Kim Thái thấy rất là sứt đầu mẻ trán, một bên là muội muội ầm ĩ đòi người, một bên lại là Sở Hoàng sống chết không chịu thả.



Sở Uyên nói: ” Người này là do Nhật Nguyệt sơn trang đưa tới, vài năm nữa sẽ phải quay về Nhật Nguyệt sơn trang.”



” Thì ra là người Thẩm gia a!” Kim Thái nói.



Sở Uyên gật đầu: ” Nếu Cao Ly Vương thật sự muốn thì chỉ có thể tới Giang Nam hỏi Thẩm lão trang chủ xem hắn có nguyện ý thả người hay không.” Chí ít che mắt người này cái đã rồi tính tiếp.



” Thời gian có hạn, sợ là không thể tới Giang Nam được.” Cao Ly Vương lắc đầu liên tục.



Đoạn Bạch Nguyệt thầm nghĩ, không tới được là đúng rồi, nếu không lôi ra nói làm chi?



Sở Uyên tiếc nuối nói: ” Vậy thì thật sự hết cách rồi.”



Cao Ly Vương sầu mi khổ kiểm nửa ngày trời, sau đó linh quang chợt lóe, nói: ” Vừa rồi Sở Hoàng nói là vài năm nữa hắn sẽ trở về Nhật Nguyệt sơn trang phải không?”



Sở Uyên: “…”



“Vậy thì tốt quá.” Kim Thái vỗ đùi. ” Hiện giờ đem người ban cho Cao Ly trước, đợi một hai năm nữa ta sẽ tự mình đưa hắn về lại cho Sở Hoàng, như vậy có được không?”



Sở Uyên tiếp tục nói: “Không được!”



Kim Thái: “…”



Vì sao?



Sở Uyên hỏi: ” Hắn đi rồi, ai sẽ bảo vệ trẫm?”



Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên, nhưng lời này nghe thật thích.



Kim Thái nghẹn lời.



” Nếu công chúa muốn võ sĩ, Sở quốc có rất nhiều.” Sở Uyên nói. ” Nhưng chỉ có một người này, trẫm sẽ không để hắn xuất cung.”



Đoạn Bạch nguyệt sờ sờ cằm.



Không xuất cung thì không xuất cung, hay là đêm nay tiếp tục ở lại?



Hic ngày mai chủ nhật ta k làm được nên đêm nay phải thức làm xong chương này đây, 3h rồi, mù con mắt rồi nên có lỗi chính tả thì thông cảm nhá, ta đã lướt qua sửa một lần rồi.



Còn nữa tối t2 mới lại có chương mới nha. Chưa kịp làm chú thích nhưng ta nghĩ chả có câu nào khó hiểu đâu nhỉ *^_^*



Xong rồi đó, nhân gia không thiếu nợ các nàng gì nữa nhá! ^O^