Đế Vương Công Lược
Chương 32 : Tâm ý [ Người yêu sâu đậm không phải chỉ mình ngươi]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Khó khăn lắm mới đuổi được Kim Thái đi, Sở Uyên về tới tẩm cung đã thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Người ngoài mơ ước thì cứ việc mơ ước, dù sao cũng không cướp đi được.”
“Ai muốn cướp ngươi chứ?” Sở Uyên tự rót cho mình chén trà, suy nghĩ một lúc lại hỏi: ” Hôm nay lúc tỉ võ ngươi sử dụng loại võ công gì vậy? Trước đây ta chưa từng thấy lần nào.”
“Một giáo đầu ở Tây Nam Phủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hồi nhỏ có theo hắn học mấy ngày.”
” Chỉ mấy ngày?” Sở Uyên hỏi.
” Đúng là chỉ mấy ngày thôi, sau đó giáo đầu kia thành thân với một nữ tử trong phủ, rồi dẫn nàng đi Nam Dương.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Lúc gần đi thì để lại cho ta một cuốn quyền phổ, xem đã nhiều năm như vậy chung quy cũng có thể ngộ ra vài thứ.”
“Chẳng trách, nhìn không giống võ công của ngươi trước đây chút nào.” Sở Uyên để chén rỗng xuống bàn, nói: ” Đã sắp tới giờ hợi —-“
” Đêm nay ta lưu lại.” Đoạn Bạch Nguyệt ngắt lời hắn.
“Được voi đòi tiên.” Sở Uyên xoay người vào tẩm điện, đáy mắt chứa ý cười. ” Trẫm không cho phép.”
Không cho phép cũng không đi, dù sao nhất định phải lưu lại.
Tây Nam Vương rất là kiên định.
Mang danh mưu triều soán vị trên lưng nhiều năm như vậy kia mà, cũng nên làm vài chuyện trái thánh ý mới đúng chứ.
Thấy hai người cùng nhau trở về, Tứ Hỉ công công cười ha hả phất tay, ngay cả nước muối dùng để súc miệng cũng chuẩn bị hai phần.
Nghe tiếng hắn tắm rửa sau tấm bình phong, Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh bàn, hai tay chống cằm chờ đợi.
Mới đầu Sở Uyên còn nghĩ, có khi nào người này sẽ dột nhiên xông vào hay không? Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài lại thấy hắn như vậy, vui vẻ đến nỗi không nhịn được cười ra tiếng.
Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu gì hết. ” Gì vậy?”
Hai mắt Sở Uyên nhìn thẳng, vòng qua hắn trèo lên giường.
Chỉ chốc lát sau Đoạn Bạch Nguyệt cũng nằm xuống bên cạnh hắn, mang theo hơi thở ẩm ướt sau khi tắm.
Trong điện chỉ chừa lại một ngọn nến, rất tối, vừa lúc có thể nhìn thấy đường nét ngũ quan của người bên cạnh.
Sở Uyên xoay người đưa lưng về phía hắn, ôm chăn ngơ ngẩn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu như không muốn ngủ thì ta diễn xiếc cho ngươi xem, được không?”
“Không xem.” Sở Uyên cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.
Đoạn Bạch Nguyệt thả màn giường xuống.
“Này!” Sở Uyên nhíu mày, xoay người nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Chuyện gì?”
Nam Ma Tà nói: ” Ngươi có biết vì sao thời gian trước triều đình lại phái người tới Phỉ Miễn quốc không?”
Đoạn Bạch Nguyệt không yên lòng tựa vào thân cây: ” Bởi vì quốc chủ của Phỉ Miễn quốc vô cùng cao lớn đẹp trai.” Lần trước đã nói qua rồi.
Nam Ma Tà lại nói: ” Bởi vì tục truyền ở Phỉ Miễn quốc, có THIÊN THẦN SA.”
Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.
Nam Ma Tà lại hỏi: ” Ngươi có biết vì sao Sở Hoàng lại muốn tìm Mộc Si Lão Nhân, nhờ hắn nghiên cứu Bát Hoang trận pháp không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Nam Ma Tà tiếp tục nói: ” Là bởi vì người sáng lập bộ trận pháp này chính là tổ tiên của quốc chủ Phỉ Miễn quốc.”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy như mình đang nghe kể về một cố sự xa xưa nào đó.
” Xem ra Sở Hoàng đối với ngươi cũng là tình thâm ý trọng, như là đã hạ quyết tâm nếu Phỉ Miễn quốc không đáp ứng thì sẽ dẫn binh xuôi nam.” Nam Ma Tà vỗ vỗ bờ vai của hắn. ” Chuyện này không hề giống tác phong trước sau như một của hắn, nếu thật có ngày đó, người kia vì ngươi không tiếc mang binh xâm lược nước khác, có lẽ muốn không bị bêu danh thiên cổ cũng khó.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, xoay người muốn vào cung.
” Vào cung thì có tác dụng gì?” Nam Ma Tà ở phía sau nói: ” Nếu không muốn để hắn làm chuyện điên rồ, vì sao bây giờ còn không nhanh một chút nhất đao lưỡng đoạn, để cho hắn triệt để quên ngươi, sau này cũng đỡ phiền hà.”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng bước.
” Hắn là vua một nước, còn sợ không có ngươi thì sống không nổi hay sao?” Nam Ma Tà lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người ra khỏi hẻm nhỏ.
Ngày hôm đó, mãi tới khi bầu trời tối đen Đoạn Bạch Nguyệt mới vào cung.
Tứ Hỉ công công thấy hắn thì nhỏ giọng nói: ” Sao bây giờ Tây Nam Vương mới tới? Hoàng thượng ngay cả bữa tối cũng chưa ăn, vẫn đang chờ.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đẩy cửa vào phòng.
Sở Uyên đang ngồi trước bàn đọc sách, trước mặt bày hai chén trà, trong đó có một chén đã nguội lạnh. Nghe thấy có người đến cũng không hề ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi một câu: ” Lại đi đâu về?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn, trong lòng không biết nên là đau đớn hay là ngọt ngào.
“Này này, trúng tà rồi ư?” Sở Uyên đi tới, đứng trước mặt hắn vẫy vẫy tay.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay vòng qua eo hắn rồi kéo người ôm chặt vào lòng.
Khí lực rất lớn, như là cả cuộc đời này cũng không muốn buông ra.
Về Kim Xu ấy, thực ra tên theo tiếng trung phải là KIM THÙ nhưng vì Cao Ly là Hàn Quốc nên ta để vậy á *^_^*