Đế Vương Công Lược
Chương 33 : Mưu kế [ Hay là sư phụ dịch dung đi!]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Trong điện rất an tĩnh.
Tứ Hỉ công công vốn đang muốn hỏi hai người xem có muốn truyền thiện hay không, cho nên mới len lén nhìn qua khe cửa một chút, sau đó hoảng hốt xoay người lại, coi như không nhìn thấy bất cứ cái gì.
Nếu là bình thường, chỉ cần Đoạn Bạch Nguyệt hơi xích lại gần một chút thôi thì cũng có thể nhận được một bàn tay, nhưng lần này là ngoại lệ. Dù hai cánh tay ôm lấy mình càng lúc càng siết chặt, thậm chí còn sinh ra ảo giác rằng xương cốt cũng chịu không nổi mà vỡ ra, thì Sở Uyên vẫn chỉ đứng yên không nhúc nhích, mặc cho hắn vùi đầu vào cổ mình.
Hồi lâu sau Đoạn Bạch Nguyệt mới hơi buông tay ra, nhưng cũng không nói gì cả.
Sở Uyên nhẹ giọng hỏi: ” Ngươi phải đi rồi sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Ta không đi.”
Sở Uyên ngẩng đầu nhìn hắn.
” Vừa rồi chỉ là nghĩ tới vài chuyện.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón cái xoa gò má hắn: ” Nhưng đều đã qua rồi.”
“Nếu ngươi muốn đi, vậy thì đi đi thôi.” Sở Uyên tránh tay hắn, nhàn nhạt nói: ” Ta không ngăn cản ngươi.”
” Tứ Hỉ nói ngươi vẫn chưa ăn tối.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm tay hắn: ” Ở trong cung buồn bực, ta dẫn ngươi ra ngoài ăn được không?”
Sở Uyên nói: ” Một lúc nữa Cao Ly Vương sẽ tới.”
“Cao Ly Vương quan trọng hơn Tây Nam Vương sao?” Đoạn Bạch Nguyệt muốn làm hắn cười.
Sở Uyên tránh đường nhìn của hắn, xoay người vào nội điện.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa lưng vào tường, cảm thấy có chút nhức đầu.
Thẳng thắn mà nói, hắn cũng chưa từng suy nghĩ kĩ càng xem rốt cuộc mình muốn cái gì. Ở trong hẻm nhỏ đó mãi đến khi trời tối mịt, lời của sư phụ cứ lặp đi lặp lại trong đầu hàng trăm lần, trong lòng càng ngày càng loạn, nhưng cũng càng lúc càng muốn chạy tới gặp người kia. Nếu có thể, hắn tình nguyện chỉ cần được âm thầm bảo hộ cả đời, giống như cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị trước kia, giống như cuộc chiến bình loạn tây nam sau đó, giúp người kia dọn sạch tất cả chướng ngại. Nếu nói về hồi báo thì chỉ cần một nụ cười một ánh mắt, như vậy là quá đủ rồi.
Nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, nếu yêu sâu đậm không chỉ có mình hắn thì phải làm sao…
Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa, để Tứ Hỉ mang thức ăn vào phòng, sau đó cũng đi theo vào nội điện.
Sở Uyên đang đứng bên cửa sổ nhìn cây mai trong viện.
Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn: ” Vẫn còn giận sao?”
Sở Uyên không nói gì.
” Nếu còn tức giận thì cứ đánh ta, hoặc là biếm ta vào lãnh cung cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt ghé miệng vào tai hắn nói: ” Đừng khi dễ cây mai kia nữa, mười tuổi năm ấy phải chăm sóc thật lâu, hơn nửa đêm cũng sẽ thức dậy chạy tới nhìn một chút, rất sợ nó không sống được.”
Sở Uyên vẫn nhìn xa xăm, ánh mắt hờ hững.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, không thể làm gì khác hơn là phải nói: ” Ta…..hồi chiều sư phụ nói chuyện Bát Hoang trận và Thiên Thần Sa.”
Đáy mắt Sở Uyên cuối cùng cũng có gì đó xẹt qua.
” Kẻ ngốc, ta không cần ngươi làm bất cứ chuyện gì vì ta.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn chặt hơn.
Sở Uyên lắc đầu: ” Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
” Nghe không hiểu thì cứ coi như ta đang hồ ngôn loạn ngữ cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười. ” Ngươi tin hay không, nếu thật sự có ngày đó, ta thà rằng tự mình vĩnh tuyệt hậu thế.”
Chân mày Sở Uyên đột nhiên nhíu lại.
” Cho nên ngươi cứ làm hoàng đế cho thật tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Phải là một thiên cổ danh quân, mới không cô phụ giang sơn xã tắc này.” Ngày ngày nghe Đào Nhân Đức treo bên mép, thi thoảng lấy ra dùng một lần cũng không sao.
Đáy lòng Sở Uyên có chút hoảng hốt, không phụ giang sơn không phụ xã tắc…. Vậy hắn đâu? Vậy mình đâu?
” Được rồi, đừng nghĩ gì cả.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người hắn lại, cúi đầu nhẹ hôn lên trán một cái. ” Nói chút chuyện vui đi.”
” Tỷ như?” Sở Uyên nhìn hắn.
” Tỷ như hôm qua ta đang di dạo trên đường, tuy đã dịch dung rồi nhưng vẫn chết sống bị công chúa Cao Ly kia ngăn lại.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên quả nhiên không vui: ” Vì sao?”
” Ai biết.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ra khỏi nội điện, thấy trên bàn đã dọn xong thức ăn, vì vậy đem người ấn xuống ghế ngồi. ” Có lẽ vì thấy ta thật sự quá đẹp trai.”
Sở Uyên “cạch” một tiếng để đũa xuống.
” Được được được, không nói nàng.” Đoạn Bạch Nguyệt rất thức thời.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài nói: ” Cao Ly Vương cầu kiến.”
” Bảo hắn chờ!!!” Sở Uyên đùng đùng nổi giận nói.
Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười.
Tứ Hỉ công công kinh ngạc nhảy dựng, Hoàng thượng đây là bị Tây Nam Vương khi dễ hay sao? Tức giận đến như vậy???
Thức ăn trên bàn nửa thanh đạm nửa dầu mỡ, dĩ nhiên là vì chiếu cố khẩu vị ăn của cả hai người.
Đoạn Bạch Nguyệt gắp cho hắn một miếng thịt kho tàu: ” Chỉ một miếng này thôi.”
Sở Uyên do dự một lúc rồi ăn hết.
Chốc lát sau, lại một đũa thịt bò to ụ: ” Lần cuối cùng!”
Sở Uyên: “…”
Lại chốc lát sau nữa.
Phố Thái Từ, Trại Phan An vẫn như cũ đúng giờ bày lôi đài ra ngồi xuống, trước mặt có thêm bình trà. Dân chúng vây xem hắn liên tục gần một tháng trời, thấy hắn mỗi lần đều là người được lời, đều nghĩ kẻ này chắc chắn là một tên lường gạt rồi, ván cờ kia căn bản không thể giải, cho nên cũng không còn niềm nở như trước nữa, xung quanh vắng vẻ, thậm chí thi thoảng có cỗ xe ngựa cao lớn đi ngang qua nơi này còn thấy chán ghét vì bị lôi đài chiếm hết chỗ nữa.
Một lão nhân râu tóc bạc trắng đang run rẩy vác bọc y phục trên lưng đi về phía trước, nhìn như chỉ sau một khắc nữa thôi sẽ ngất xỉu. Có người trẻ tuổi tốt bụng thấy vậy đỡ hắn ngồi xuống bậc thang bên đường, sợ hắn bị xe ngựa đụng phải, sau đó lại mua nước và bánh bao bảo hắn từ từ ăn.
Lão nhân liên tục nói lời cảm ơn rồi ăn như hổ đói bắt được mồi, chỉ vài miếng đã ăn sạch, nhìn qua giống như đã đói bụng thật lâu.
” Nhà lão nhân gia gặp tai họa gì hay sao?” Lại có người vây quanh bắt đầu hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy.” Lão nhân lóng ngóng gật đầu.
Vương thành là nơi giàu có bậc nhất, người tốt bụng cũng nhiều, vì vậy không bao lâu đã có cả đám người vây quanh lão nhân, thương lượng xem có nên đưa lão nhân tới thiện đường ở tạm hay không. Cách đó không xa, Trại Phan An cũng đang chú ý động tĩnh bên này, hơi ngẩng đầu nhìn sang, sau đó đáy mắt đầy vui vẻ.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở trà lâu đối diện nên cũng có thể nhìn rõ vẻ mặt này của hắn.
Lão nhân ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi cảm ơn ý tốt của tất cả mọi người, nói mình còn phải đi tìm người thân nữa, sau đó tiếp tục chống gậy đi về phía trước. Lúc đi qua một con hẻm nhỏ thì quả nhiên bị người ngăn lại.
” Cứu mạng a!!!” Nam Ma Tà đen mặt thét chói tai, ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
Đoạn Bạch Nguyệt đỡ trán, ngươi còn có thể khoa trương hơn chút nữa không!
” Tiền bối chờ đã!” Trại Phan An vội vàng chắn trước mặt hắn: ” Tiền bối còn nhận ra tại hạ không?”
“Không nhận ra không nhận ra.” Nam Ma Tà cảnh giác ôm chặt bọc y phục, quay đầu lại chạy theo hướng khác.
“Tiền bối!” Trại Phan An đứng phía sau nói: ” Thỉnh tiền bối tái tạo lại Thiên Hồi Hoàn một lần nữa.”
“Không tạo không tạo.” Đầu Nam Ma Tà lắc điên cuồng như muốn văng ra khỏi cổ.
Trại Phan An nói: ” Nhưng Lan Nhất Triển rất có khả năng đã chết mà sống lại, hiện giờ núi Ngọc Quan khắp nơi đều là cơ quan, chỉ khi có Thiên Hồi Hoàn trong tay thì tại hạ mới có thể tới đó tìm tòi làm rõ mọi chuyện được.”
Nam Ma Tà dùng sức hít hít mũi: ” Ngươi nói gì ta nghe không hiểu.”
Ánh mắt Trại Phan An tăng thêm ba phần thâm độc: ” Nếu Lan Nhất Triển trở lại võ lâm thì giang hồ này chắc chắn sẽ lại dấy lên một hồi huyết vũ tinh phong, tiền bối vẫn còn muốn ngồi đây tiếp tục giả thần giả quỷ hay sao?”
Nam Ma Tà rơi vào do dự.
Kỳ thực cũng không phải hắn muốn do dự, mà là bởi vì chưa nghĩ ra tiếp theo phải che đậy như thế nào.
Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, ánh mắt tùy ý nhìn qua chỗ khác thì lại bị kinh ngạc.
Chỉ thấy một nơi khác trên phố, Mộc Si Lão Nhân thật đang đi dạo xung quanh, đi theo phía sau là vài thị vệ của đại nội mặc thường phục, có lẽ vì muốn mua vài thứ nên mới xuất cung.
” Vị lão tiên sinh này.” Người trẻ tuổi vừa nãy cũng chú ý tới nhóm người này nên vội vàng chạy tới bắt chuyện: ” Có phải tới đây tìm huynh đệ hay không?”
Mộc Si Lão Nhân chẳng hiểu ra sao: ” A?”
Người trẻ tuổi tiếp tục nói: ” Có một lão nhân giống ngài như đúc vừa mới đi về phía đằng kia kìa.”
Đáy mắt Mộc Si Lão Nhân tràn đầy nghi hoặc, giống nhau như đúc ư? Nếu vậy người này cũng thật là xui xẻo, có lẽ chưa tới năm ngày sẽ bị nhìn nhầm thành mình bắt lên núi mất thôi.
” Ngài chờ một chút, ta giúp ngài gọi hắn lại cho.” Người trẻ tuổi rất nhiệt tình, nhấc chân chạy đi.
Đoạn Bạch Nguyệt âm thầm nháy mắt một cái, Đoạn Niệm đứng bên đường dang hai tay ngăn hắn lại: ” Các hạ có phải là Lưu Đại Bảo hay không?”
” Lưu Đại Bảo là ai?” Người trẻ tuổi lắc đầu: ” Tiểu ca, ngươi nhận lầm người rồi, ta tên là Tạ Tam.”
” Sao có thể chứ, rõ ràng chính là Lưu huynh, ta làm sao mà nhận sai người được!” Đoạn Niệm vô cùng nhiệt tình lôi kéo người đi về phía trà lâu. ” Tới tới tới, lần trước ta mượn bạc của Lưu huynh, lần này đúng lúc có thể tính toán rõ ràng rồi ha ha.”
Người trẻ tuổi trợn mắt há mồm, hôm trước xem bói bên đường, thầy bói nói sắp tới đây sẽ có bạc từ trên trời rơi xuống, không ngờ lại có thật, đang êm đẹp lại có người chạy tới muốn trả bạc cho mình a.
Mộc Si Lão Nhân trước đây đã từng gặp Đoạn Niệm ở khách điếm, lần này tất nhiên cũng đoán được có thể đã xảy ra chuyện gì đó rồi nên vội vàng xoay người rời đi.
Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía con hẻm nhỏ nhưng đã sớm trống trơn rồi.
……
“Ta thật sự không phải là Mộc Si Lão Nhân gì đâu a.” Nam Ma Tà khóc ròng nói, bắt ta về làm chi?
Trại Phan An đưa hắn về một khách điếm trong thành, đè chặt lên ghế, đáy mắt đỏ ngầu nói: ” Nếu tiền bối còn giả thần giả quỷ nữa thì đừng trách tại hạ không khách khí!”
Nam Ma Tà quả quyết ngừng gào khóc om sòm, mà biến thành nhỏ giọng khóc thút thít.
Trại Phan An cũng nhẹ giọng hơn một chút: ” Phải mấy ngày mới có thể chế tạo được Thiên Hồi Hoàn?”
Nam Ma Tà thuận miệng bịa: “Bảy ngày.”
Trại Phan An nhíu mày: ” Lúc trước bày trận pháp chỉ cần tổng cộng nửa ngày thôi mà.”
Nam Ma Tà nói: ” Đó là lúc trước, bây giờ ta đã già, mắt mờ rồi.”
” Cũng được, bảy ngày thì bảy ngày.” Trại Phan An lại nói: ” Cửu Huyền Cơ bị hủy, Đốt Tinh bị trộm, tiền bối có biết chuyện này không?”
Nam Ma Mà lắc đầu.
” Trong giang hồ người người đều đoán.” Trại Phan An nhíu mày. ” Hẳn phải là một vị cao thủ mới đúng.”
Nam Ma Tà nghĩ thầm, tất nhiên là cao thủ rồi.
Vị tổ tông đó của ngươi là do chính ta tự mình dạy dỗ a.
Ba ngày hai lượt lại “ngắm trăng”, sao bà Tiếu không đặt tên cho Hoàng hậu là Đoạn Vọng Nguyệt cho rồi ^O^