Đế Vương Công Lược

Chương 34 : Món ăn tây nam [ Ta muốn tới núi Ngọc Quan một chuyến]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


” Vô luận như thế nào, bảy ngày sau ta đều phải thấy được Thiên Hồi Hoàn.” Trại Phan An nói chắc như đinh đóng cột, không chừa lại bất cứ cơ hội thương lượng nào.



Nam Ma Tà xắn tay áo, ngồi xổm trên ghế hừ tới hừ lui.



” Tiền bối còn vấn đề gì nữa không?” Trại Phan An hỏi.



Nam Ma Tà nói: ” Muốn chế tạo được Thiên Hồi Hoàn, trong tay ta vẫn còn thiếu một thứ nữa.”



Trại Phan An nhíu mày: ” Thiếu cái gì?”



Nam Ma Tà thuận miệng nói: ” Vọng Nguyệt.”



Trại Phan An quả nhiên không hiểu: ” Vọng Nguyệt là cái gì?”



” Điều này thì ta không thể nói được.” Nam Ma Tà vờ thần bí: ” Thiên cơ bất khả lộ.”



Trại Phan An nhẫn nhịn nói: ” Tìm cái đó ở nơi nào?”



Nam Ma Tà nói: ” Một mình ta ra ngoài tìm là được.”



Trại Phan An lắc đầu đúng như dự liệu: ” Không thể được.”



” Vậy thì ta cũng hết cách.” Nam Ma Tà liên tục lắc đầu: ” Không có Vọng Nguyệt thì không thể chế tạo được Thiên Hồi Hoàn, ngươi có giết chết ta thì cũng vô dụng thôi.”



” Ăn viên thuốc này vào.” Trại Phan An suy nghĩ một chút, lấy trong ngực ra một cái bình nhỏ.



” Ai nha!!” Nam Ma Tà suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cũng gặp qua không ít người dùng âm chiêu để hạ độc người khác, nhưng thật sự chưa từng thấy người nào thẳng thắn dứt khoát thế này, trực tiếp lấy ra rồi bảo ăn. Đây là nghĩ người khác ngu lắm đúng không?



Trại Phan An nói: ” Nếu tiền bối không muốn có người đi theo thì phải ăn cái này vào, sau đó mới có thể ra ngoài được.”



Nam Ma Tà thăm dò hỏi: ” Đây là sâm nhung đại bổ phải không?”



Trại Phan An nói:” Ngũ độc đan.”



Nam Ma Tà: “….”



” Sau khi ăn nó, ba ngày sau mới sẽ phát tác.” Trại Phan An nói: ” Nếu tiền bối có thể trở lại kịp thời thì tại hạ tất nhiên sẽ hai tay dâng lên giải dược, như vậy đối với mọi người đều tốt.”



” Ta không ăn không ăn.” Nam Ma Tà ngậm chặt miệng.



Trại Phan An đưa tay bóp cổ họng, cưỡng bách hắn há miệng ra rồi nhét viên thuốc vào.



Nam Ma Tà liều mạng ho khan.



Trại Phan An lạnh lùng nói: ” Kính xin tiền bối chớ oán trách.”



Nam Ma Tà lão lệ tung hoành, không oán trách mới là thấy quỷ biết không! Chờ xong việc rồi lão tử diệt cả nhà ngươi.



Trại Phan An nói: “Tiền bối có thể đi rồi.”



Nam Ma Tà không hờn giận nói: ” Không cho ta chút bạc ư?”



Trại Phan An ngừng một lúc, móc trong ngực ra một nén bạc.



Nam Ma Tà nói: ” Không đủ.”



Trại Phan An lại móc thêm một nén.



Nam Ma Tà ra giá: ” Ít nhất một nghìn lượng.”



Sắc mặt Trại Phan An cứng đờ.



Nam Ma Tà tiếp tục nói: ” Hoàng kim.”



Trán Trại Phan An nổi đầy gân xanh: ” Tiền bối bây giờ so với người tại hạ gặp mấy thập niên trước quả thực khác một trời một vực.”




Sở Uyên nếm thử nửa muỗng, mặt mày quả nhiên biến sắc.



Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay lên miệng hắn: ” Nhổ ra.”



Sở Uyên miễn cưỡng nuốt xuống, sau đó ôm bình trà uống nửa ngày.



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



Mặt Sở Uyên đỏ bừng, trán cũng đổ mồ hôi.



Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn: ” Lại muốn lôi ta ra ngoài chém sao?”



Sở Uyên kéo bát xôi nếp ngọt tới trước mặt mình, sau đó nói: ” Còn lại đều cho ngươi.”



Đoạn Bạch Nguyệt gọi Tứ Hỉ tới, phân phó làm vài món thanh đạm cho hắn.



Sau đó Sở Uyên ôm bình trà ngồi nhìn Đoạn Bạch Nguyệt mặt không đổi sắc ăn sạch những món vừa chua vừa cay kia.



………



Đoạn Bạch Nguyệt cũng không biết chuyện này có gì đáng để khoe khoang, nhưng nhìn Sở Uyên trợn tròn mắt kinh ngạc như vậy lại thấy…có cay hơn nữa cũng không vấn đề gì.



Nếu để Nam Ma Tà biết, đoán chừng lại muốn khóc rống nước mắt chảy thành sông, dạy dỗ ra một đồ đệ ba tuổi rưỡi như thế còn có mặt mũi nào đi gặp Lão Vương gia, quả thực ngay cả chết cũng không dám chết.



Sở Uyên dò xét hỏi: ” Ăn ngon không?”



Đoạn Bạch Nguyệt để đũa xuống: ” Ngon.”



Sở Uyên: ” ….”



” Ngươi cố ý chuẩn bị thì ăn cái gì cũng ngon.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Thật sự rất ngon.”



Không khí trong tẩm cung rất tốt, cho dù bên ngoài mưa đùng sấm giật, hay là mưa đao mưa kiếm cũng không ảnh hưởng gì cả.



Sở Uyên nhớ tới chuyện hôm nay nghe được, hỏi hắn: ” Vừa rồi còn chưa nói, hôm nay Mộc Si Lão Nhân gặp chuyện gì vậy?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sợ lộ tẩy a.”



Sở Uyên không hiểu: ” Gì chứ?”



Đoạn Bạch Nguyệt đem chuyện Trại Phan An kể lại cho hắn nghe.



Tâm tình Sở Uyên trở nên phức tạp: ” Chỉ vì Đốt Tinh bị trộm mà hắn nghĩ ngay rằng Lan Nhất Triển đã sống lại ư?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chắc là vậy.”



Sở Uyên: “…”



Nhưng Đốt Tinh là chúng ta trộm, hơn nữa thật sự chỉ vì tò mò thôi.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tuy có chút dở khóc dở cười nhưng dù sao cũng thu được kết quả. Chí ít có thể thám thính được bí mật về Đốt Tinh.”



” Cái đó thì có gì mà gọi là kết quả chứ.” Sở Uyên lắc đầu: ” Trước kia cũng không phải thật sự muốn có Đốt Tinh, chỉ vô tình có được mà thôi. Người trong giang hồ muốn có nó không có gì lạ, nhưng có phải là ta cũng muốn dùng nó để luyện công rồi tương lai có thể độc bộ võ lâm đâu?”



” Nhưng chỉ có một mình ngươi có thể làm Đốt Tinh phát sáng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ bằng cái này, ta cũng muốn điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là vì sao.”



Sở Uyên vẫn không vui, hắn chưa từng nghĩ tới mình chỉ vô tình nói một câu mà lại kéo tới nhiều chuyện phức tạp như vậy.



Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: ” Được rồi, còn một chuyện nữa, có lẽ phải làm phiền Mộc Si Lão Nhân tái tạo lại một cái Thiên Hồi Hoàn. Sau khi có được nó, Lan Nhất Triển nhất định sẽ nhanh chóng đến núi Ngọc Quan, ta cũng muốn đi theo xem.”



“Trẫm không cho phép.” Sở Uyên nhíu mày: ” Ngươi cũng không phải là người trong giang hồ, tham gia náo nhiệt gì chứ, ở vương thành đợi đi!”



Ở nhà, nằm xuống cũng không ngủ được…