Đế Vương Công Lược
Chương 35 : Triều Nhai [ Mê vực Nam Hải ]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
” Chỉ đi theo tìm hiểu nguồn gốc mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chưa chắc sẽ phải lộ diện giao tranh với hắn.”
” Đơn giản chỉ là vì Đốt Tinh.” Sở Uyên lắc đầu: ” Nếu ngươi cứ chấp niệm về nó như vậy thì cứ ném đi, trẫm không cần.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Ném?
” Nói chung là không được đi.” Sở Uyên nói chắc như đinh đóng cột. “Chuyện này không có gì phải thương lượng hết!”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Nếu ta nhất định phải đi thì sao?”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
……………
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt ngoan ngoãn nói: ” Được được được, không đi.”
Sở Uyên hừ lạnh một tiếng, xoay người vào nội điện.
Đêm khuya thanh vắng, Tây Nam Vương ngồi ở bậc thang bên ngoài tẩm cung ngắm trăng.
Tứ Hỉ dùng khuỷu tay chọt chọt hắn, nói: ” Đêm đã khuya, Vương gia nhanh vào trong đi thôi!”
Đoạn Bạch Nguyệt có chút do dự.
Tứ Hỉ tiếp tục nhỏ giọng nói: ” Nếu Vương gia vẫn không chịu vào thì mới đúng là chọc giận long nhan.” Hơn nữa có lẽ vài ngày sau vẫn còn giận dỗi, đến lúc đó mới thật sự phải đau đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: ” Đa tạ công công.”
Tứ Hỉ công công vui vẻ nhìn hắn vào tẩm điện.
Sở Uyên đã đi ngủ rồi, vẫn nằm bất động đưa lưng về phía cửa như trước. Tóc đen trải dài bên ngoài áo ngủ hơi có chút loạn.
Đoạn Bạch Nguyệt tựa vào bên cạnh hắn.
Sở Uyên rụt đầu vào chăn: ” Đi ra ngoài!”
Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, không đi ra mà ngược lại đưa tay kéo hắn vào lòng: ” Ta cũng đã đáp ứng không đi theo Trại Phan An tới núi Ngọc Quan rồi, vì sao vẫn còn tức giận?”
Sở Uyên không nói gì.
Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn ra: ” Sau này ta sẽ không quản những chuyện trong giang hồ nữa, được chưa?? Ngày mai ngươi muốn làm gì? Ta dịch dung đi cùng ngươi.”
” Không muốn.” Sở Uyên tránh tay hắn nằm xuống giường.
” Vẫn còn tức giận ư?” Đoạn Bạch Nguyệt làm mặt khổ: ” Nếu không cho ngươi đánh hai cái này.”
Sở Uyên dở khóc dở cười, đưa tay đánh hắn một chưởng: ” Ngày mai công chúa Cao Ly kia vẫn còn tuyển phò mã, không cho phép ngươi lộ diện.” Mặt sẹo cũng có thể coi trọng, đổi một khuôn mặt khác cũng có thể sẽ bị coi trọng như vậy thôi.
” Vẫn còn tuyển?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Cũng nhiều ngày như vậy rồi mà.” Đừng nói là tuyển một nam tử trẻ tuổi chưa thành thân, coi như muốn tuyển một người cha đi nữa thì thời gian như vậy cũng dư sức rồi.
” Ngươi biết những điều kiện mà Kim Xu đưa ra là gì không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
” Gia thế nhân phẩm tất nhiên phải là có một không hai, hơn nữa còn có ít nhất một trong hai yêu cầu, một là võ công cao cường, hai là lớn lên giống Tây Nam Vương.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Sở Uyên liếc liếc hắn, đột nhiên hỏi: ” Bảo bối đâu?”
” Bảo bối gì?” Đoạn Bạch Nguyệt mới đầu còn không hiểu, nói xong mới nhớ lúc nãy mình đã nói nếu ngày mai hắn không lên triều sớm thì sẽ đưa cho hắn một bảo bối.
Sở Uyên nghiêng người lại đối mặt với hắn, chỉ lộ đầu ra ngoài chăn, lặp lại lần nữa: ” Bảo bối ở đâu?”
Vẫn còn nhớ chuyện này ư? Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười, nói: ” Ngày mai không vào triều sao?”
Sở Uyên đáp: ” Có.”
Đoạn Bạch Nguyệt mắc nghẹn một cái.
Sở Uyên đưa tay ra.
Đoạn Bạch Nguyệt thuận thế nắm lấy đưa lên miệng hôn một cái vào lòng bàn tay hắn: ” Đợi sau này về tây nam, ta dẫn ngươi đi xem.”
” Biết ngay là lại ăn nói lung tung mà.” Sở Uyên bỉu môi, rút tay về.
” Tất nhiên là không phải.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ta đã gạt ngươi lần nào chưa?”
Sở Uyên nhắm mắt lại, thầm nghĩ cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể tới tây nam, nói vậy cũng như chưa nói.
” Ngày mai ta có thể tới tìm Mộc Si Lão Nhân không?” Đoạn Bạch Nguyệt thử hỏi.
” Không thể.” Sở Uyên lười biếng nói.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
” Đều đã nói rồi, ngươi không được nhúng tay vào chuyện của Lan Nhất Triển và Trại Phan An nữa, còn lấy Thiên Hồi Hoàn làm chi?” Sở Uyên nói: ” Nếu hắn thật sự là yêu ma gây họa cho dân chúng và giang hồ, thì cũng đã có Đại Lý Tự và võ lâm minh chủ thảo phạt, ngươi chỉ là Tây Nam Vương, liên quan gì mà phải chạy tới tham gia náo nhiệt.”
Nam Ma Tà thở dài, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn kề sát vào mình.
Đoạn Dao vô cùng kích động, nhanh chóng đưa tai tới gần.
Nam Ma Tà gằn từng chữ: ” THẨM, THIÊN, PHÀM.”
Đoạn Dao hung hăng vỗ bàn, nói như trút được gánh nặng: ” Ta cũng đoán là Thẩm tướng quân!”
Nam Ma Tà nở nụ cười hiền lành, đưa tay xoa xoa đầu hắn.
Trong hoàng cung, Sở Uyên đang đi qua đi lại trước long án, tâm thần không yên, Tứ Hỉ công công đứng bên cạnh khuyên nhủ: ” Hoàng thượng không cần phải lo lắng, một lát nữa Tây Nam Vương sẽ tới đây thôi.”
Sở Uyên nặng nề ngồi xuống long ỷ, mi gian có chút nôn nóng. Vừa rồi Đào Nhân Đức tới báo là Trại Phan An đã nhảy cửa sổ chạy trốn, còn nói đã có người đuổi theo, không cần nghĩ cũng biết người đó là ai.
Tứ Hỉ công công giúp hắn rót một chén trà an thần.
” Đi tìm Hướng Liệt tới đây.” Sở Uyên phân phó: ” Trẫm muốn dẫn người ra khỏi thành.”
“A?” Tứ Hỉ công công kinh ngạc nhảy dựng.
” Ra khỏi thành làm gì?” Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa vào phòng.
Nhìn thấy hắn bình yên vô sự, trái tim Sở Uyên cuối cùng cũng trở về lồng ngực.
Tứ Hỉ công công cũng rất muốn niệm A di đà phật, nhanh chóng khom người lui ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại.
” Đã đồng ý không nhúng tay vào chuyện này rồi, vì sao còn đuổi theo hắn ra khỏi thành?” Sở Uyên lại bắt đầu hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lưu loát nói: ” Bởi vì sư mệnh khó tránh.”
Sở Uyên: “…”
Nam Ma Tà đang ở khách điếm hắt xì một cái.
” Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ít ra cũng nên nghe ta nói xong mọi chuyện đã.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ngồi xuống: ” Sau đó muốn đánh muốn phạt gì tùy ngươi.”
” Chuyện gì?” Thái độ Sở Uyên cũng hơi hòa hoãn một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt đem chuyện Trại Phan An kia nói lại một lần, sau đó hỏi: ” Ngươi nghe nói tới Triều Nhai lần nào chưa?”
Sở Uyên do dự một chút rồi gật đầu: ” Đã từng nghe rồi.”
” Nói một chút xem nào.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Thấy môi hắn hơi khô, Sở Uyên đưa trà qua cho hắn rồi mới nói: ” Năm ta bảy tuổi có vài vị thần nhân vào cung, cũng nói mình đến từ Triều Nhai. Lúc trước ngươi không nhắc tới nên ta cũng quên mất một chuyện, đó là sau khi bọn họ rời đi mẫu hậu mới thỉnh thoảng nhắc tới Đốt Tinh, có lẽ cũng là từ những người đó mà biết.”
” Vì sao lại là thần nhân?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
” Khi đó ta còn nhỏ nên cũng không có nhiều ấn tượng, chỉ biết bọn họ có khả năng xem tinh tượng, còn có thể đoán được thai nhi trong bụng các phi tần của phụ hoàng là nam hay nữ.” Sở Uyên nói: “Sau đó cũng không có ấn tượng gì nữa, chỉ nhớ rõ trước khi rời đi thì mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu, dường như rất được phụ hoàng coi trọng.”
” Sau đó người của Triều Nhai có tới lần nào nữa không?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
Sở Uyên lắc đầu: ” Trước khi bọn họ rời đi cũng đã từng ước định mười năm sau sẽ trở lại, nhưng mười năm sau phụ hoàng bệnh tình nguy kịch cũng không thấy người nào xuất hiện, từ đó về sau lại càng bặt vô âm tín.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, như đang suy nghĩ chuyện gì.
” Đốt Tinh đâu?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt hoàn hồn: ” Để ở khách điếm.”
” Ném đi.” Sở Uyên nói: ” Không giống vật mang tới điềm lành chút nào.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cầm tay hắn nói: ” Còn một chuyện nữa, nghe xong có thể ngươi sẽ tức giận nhưng ta vẫn phải nói.”
Sở Uyên nhíu mày: ” Chuyện gì?”
” Cho ta một Thiên Hồi Hoàn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trong núi Ngọc Quan kia có bí mật, không điều tra rõ, ta không yên lòng.”
Sở Uyên trầm mặc rút tay ra.
” Ngươi xem, ta đã nói ngươi sẽ tức giận mà.” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: ” Cũng không phải ta tự mình đi, gia sư rất hứng thú với chuyện này, thoạt nhìn còn nhiều hơn ta gấp mấy lần.”
” Tại sao Nam tiền bối lại có hứng thú với chuyện này được?” Sở Uyên nói: ” Ngươi đừng nói bậy.”
” Ta lừa ngươi làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có thể là vì Lan Nhất Triển kia giống hắn, cũng có thể chết rồi sống lại, cho nên mới muốn tới đó nhận người thân thôi.”
” Có thật là không phải chính ngươi muốn đi không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Ta không đi đâu cả, chỉ ở trong cung cùng ngươi thôi.”
Sở Uyên vẫn còn do dự.
Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: ” Nếu ta lừa ngươi thì không cần ngươi phạt, ta sẽ tự mình tới phòng tịnh thân.”
Sở Uyên buồn bực.
Ngươi không thể nhớ chỗ nào khác hay sao?
Phòng tịnh thân: là nơi “chào đời” của các thái giám nhé:)))