Đế Vương Công Lược

Chương 36 : Triều Nhai mê âm [ Gặp được một người quen]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


” Hiện tại vẫn chưa quen, chờ tới tương lai ở chung lâu ngày rồi ngươi sẽ biết, sư phụ thật sự là một người thích xen vào chuyện của người khác.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: ” Võ công của hắn cao đến tà môn, gần đây lại rãnh rỗi mốc meo nên mới muốn tới Ngọc Quan xem náo nhiệt thôi.”



Sở Uyên: “…”



” Cứ quyết định như vậy đi?” Đoạn Bạch Nguyệt cầm hai tay của hắn: ” Chiều nay chúng ta tới tìm Mộc Si tiền bối, nhanh chóng đuổi sư phụ đi rồi ta mới có thể có được vài ngày yên tĩnh.”



Đáy mắt Sở Uyên có chút bất đắc dĩ.



” Được không?” Đoạn Bạch Nguyệt ghé sát vào hắn: ” Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ đưa thêm một bảo bối nữa.”



“Tây Nam Phủ thật đúng là nhiều bảo bối a.” Sở Uyên nghe vậy buồn cười.



” Đúng vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, mặt mũi nghiêm túc nói: ” Chỉ cần ngươi nói một câu, đừng nói là bảo bối của Tây Nam Phủ, ngay cả Tây Nam Vương cũng có thể giục ngựa chạy tới ngay lập tức, hơn nữa còn mang theo cả Vân Hỏa Sư.” Vừa nghe đã thấy lời chứ không lỗ.



” Miệng lưỡi trơn tru!” Sở Uyên nâng tay tát hắn một cái, sau đó lại hỏi: ” Có cần phải tìm người âm thầm đi theo bảo vệ Nam tiền bối không?”



” Bảo vệ?” Đoạn Bạch Nguyệt cười to: ” Đám thị vệ đại nội đó cũng không dễ dàng gì rồi, ngươi đừng khi dễ bọn họ nữa, trong thiên hạ này trừ Dao nhi ra không ai có thể ở bên cạnh sư phụ quá ba ngày đâu.”



…………….



Đoạn Dao đang dạt dào hứng thú đi dạo trên đường phố. Nam Ma Tà mới đầu còn đi theo hắn, sau đó không chịu nổi khi thấy tiểu đồ đệ chạy vào xem từng cửa hàng một, ngáp dài mấy cái trở về khách điếm, định bụng ngủ một giấc rồi đi tìm hắn ăn cơm.



Bánh ngọt nóng hổi của cửa hàng bên cạnh vừa mới ra lò, Đoạn Dao vừa móc tiền ra định mua, ngẩng đầu lại thấy cách đó không xa chính là…..Thẩm phủ.



Thẩm phủ a…



” Tiểu công tử, đó là phủ đệ của Thẩm Thiên Phàm tướng quân.” Tiểu nhị thấy hắn cứ đứng nhìn qua đó nên nhiệt tình giới thiệu. ” Là chiến thần của Đại Sở ta, cao lớn uy vũ, rất đẹp trai.”



Cao lớn uy vũ là phải rồi, không uy vũ ca ca ta cũng không thích đâu. Đột nhiên nhớ tới xấp ngân phiếu sư phụ vừa mới cho, Đoạn Dao nghĩ có lẽ mình nên tới vài cửa hàng dạo một chút, xem có cái gì hay mua làm lễ vật tặng…tẩu tẩu tương lai.



Là tướng quân nên có lẽ chẳng thiếu thứ gì cả đâu, nhưng tâm ý vẫn phải có thì sau này mới chung sống hòa thuận vui vẻ được.



Nghĩ vậy, Đoạn Tiểu Vương gia vô cùng cao hứng xoay người tiếp tục đi dạo cửa hàng.



Trong cung, Đoạn Bạch Nguyệt cùng Sở Uyên tới đại điện dành cho các công tượng, Tứ Hỉ đã đi trước giải tán thị vệ nên dọc đường đều rất an tĩnh. Cửa đại điện đóng chặt, chỉ có thể nghe được tiếng leng keng loảng xoảng truyền ra.



” Nghe Ngạn thống lĩnh nói, Mộc Si Lão Nhân đã nhốt mình trong đó mười ngày rồi, ngay cả ăn cơm cũng không rời khỏi phòng.” Tứ Hỉ công công nói: ” Có cần lão nô vào trước thông truyền hay không?”



” Không cần đâu.” Sở Uyên lắc đầu, đưa tay đẩy cửa điện ra.



Mấy trăm phi tiêu xé gió lao tới.



May mắn Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt đều là cao thủ, nhanh chóng tránh thoát &” Ôi chao!” Mộc Si Lão Nhân chấn kinh, vội vàng bỏ việc đang làm dang dở chạy tới, miệng liên tục hỏi: ” Không có việc gì chứ?”



Sở Uyên dở khóc dở cười: ” Ở đây nguy hiểm như vậy, vì sao tiền bối không báo trước một tiếng?”


Sở Uyên lấy một khối bánh với một chén trà tinh tế phẩm—-nghĩ đúng thật là rất tốt.



Đoạn Bạch Nguyệt ngồi đối diện ngắm hắn, cảm thấy thật là vui vẻ thoải mái.



Uống xong ba chén trà nhỏ, bầu trời bên ngoài cũng đã xâm xẩm tối. Sở Uyên hỏi: ” Đi ăn?”



” Được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chúng ta đi Ngư Hà Lâu ăn.”



Sở Uyên còn chưa kịp gật đầu thì từ cửa thang lầu đã truyền tới một tiếng la kinh hỉ.



“HIỀN CHẤT!”



…………



“Khụ.” Sở Uyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Đoạn Bạch Nguyệt tươi cười cứng ngắc: ” Hửm?”



” Hiền chất, quả thật là ngươi a!” Đồ Bất Giới nhanh chóng tiến tới, đặt mông ngồi xuống đối diện Đoạn Bạch Nguyệt, suýt chút nữa lấn Sở Uyên rơi xuống đất.



“Tiền bối.” Nể tình đối phương bị Tây Nam Phủ hãm hại hơn mười năm, thái độ Đoạn Bạch Nguyệt vẫn xem như cung kính.



“Thật sự là trăm triệu lần không nghĩ tới, cư nhiên có thể gặp hiền chất ở đây.” Đồ Bất Giới nhìn quanh quất một chút rồi hạ giọng nói: “Mang đấu lạp che che giấu giấu, chẳng lẽ tới vương thành soán vị hay sao?”



Chén trà trong tay Sở Uyên lảo đảo, suýt chút nữa đổ trà nóng lên đùi hắn.



Đoạn Bạch Nguyệt:”…”



” Biết ngay mà.” Đồ Bất Giới sâu sắc cảm thấy mình như đã nói đúng chân tướng rồi, do đó hung hăng vỗ đùi một cái, nói: ” Sớm biết hiền chất muốn làm đại sự thì ta cũng sẽ không từ nghìn dặm xa xôi chạy tới vương thành kiếm cơm làm gì, khi nào chúng ta hành động?”



Đoạn Bạch Nguyệt cười gượng: ” Tiền bối cứ nói đùa.”



” Sao mà đùa được chứ?” Đố Bất Giới nói xong lại căn dặn: ” Nhưng ta nghe nói tiểu hoàng đế kia võ công cao cường, hiền chất phải cẩn thận một chút nha. Đừng để giống như ta vậy, đã không giết được người mà còn bị cướp sạch gia sản.”



” Tiền bối muốn giết ai?” Đoạn Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi, thầm nghĩ phải mau chóng đuổi hắn đi thôi.



Đồ Bất Giới nói: ” Một đám người mặc áo bào màu đen, nghe nói là vu sư, phủ nha ở Thương Nam Châu vẫn đang treo giải thưởng, một đầu người một trăm lượng hoàng kim, xem ra giá tiền rất cao.”



Sở Uyên nghe vậy đột nhiên nhíu mày: “Một trăm lượng hoàng kim đổi lấy tính mạng một hắc y nhân?”



” Đúng vậy, vị tiểu huynh đệ này, ngươi cũng muốn đi kiếm bạc sao?” Đồ Bất Giới lắc đầu. ” Không được đâu, cũng không biết đám hắc y nhân này là người hay là quỷ nữa, vừa mở miệng hát là đầu ta lại đau ơi là đau, sau đó hôn mê bất tỉnh nằm bên đường, ba ngày sau mới tỉnh lại.”



Sở Uyên cùng Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng vào mắt nhau, trong đầu nhanh chóng hiện ra mấy chữ.



Hắc y nhân, Triều Nhai…Triều Nhai mê âm?