Đế Vương Công Lược

Chương 37 : Một người có duyên khác [ Trái tim bị đè nén của Tây Nam Vương]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Thấy sắc mặt của Sở Uyên như vậy, dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Đoạn Bạch Nguyệt vẫn biết hắn đã nghe được gì đó bất thường rồi, vì vậy chủ động hỏi: “Quan phủ có từng nói gì về lai lịch của đám hắc y nhân kia không?”



“Lai lịch?” Đồ Bất Giới suy nghĩ một lúc: ” Chuyện này thì ta không rõ ràng lắm, ta cũng chỉ lấy tin tức từ Phi Loan Lâu thôi.”



” Quan phủ không dán cáo trạng sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.



Đồ Bất Giới lắc đầu: ” Không có.”



Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Sở Uyên chỉ thấy sắc mặt của hắn quả nhiên có chút khó coi.



Phi Loan Lâu là một tổ chức tình báo nổi danh trong chốn giang hồ, lâu chủ tên là Cảnh Lưu Thiên, thường ngày vẫn một cây chiết phiến thích trà xanh mê hoa tửu, nhìn qua không hề giống người trong võ lâm mà càng giống một tài tử. Thái độ làm người cực tốt, dù không có chuyện gì cũng mang nét cười trên mặt khiến ai nhìn cũng thấy thoải mái trong lòng. Thi thoảng cũng sẽ thường lui tới vương thành, không chỉ được các đại môn phái tranh nhau mời tới mà các đại thần trong triều đình cũng sẽ đối đãi với hắn như khách quý. Một người như vậy thì hiệp trợ quan phủ tại địa phương làm việc cũng không có gì kì quái, nhưng thân là mệnh quan triều đình, tróc nã đào phạm lại không dán cáo thị mà tìm một môn phái trên giang hồ chiêu mộ người ám sát, thực sự là không thể nào hiểu nổi.



” Nếu quan phủ không yết bảng thì chắc hẳn dân chúng cũng không biết chuyện này đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói.



Đồ Bất Giới đáp: ” Tất nhiên.”



” Lúc trước tiền bối truy sát đám hắc y nhân đó, có từng nghe bọn họ nói gì không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi tiếp.



Đồ Bất Giới nói: ” Trong đó có một nữ tử nói rằng bọn họ không phải là ác nhân, khuyên ta không nên tạo sát nghiệt, ta vừa mới do dự một chút đã bị ma âm của đối phương làm rối loạn tâm trí rồi.”



……………………….



Sở Uyên hơi gật đầu.



Đoạn Bạch Nguyệt hiểu ý, nói: ” Không biết lần này tiền bối tới vương thành tạm trú ở đâu?”



Đồ Bất Giới gãi gãi đầu: ” Vẫn chưa tìm được.”



” Vậy thì tới khách điếm của tại hạ ở đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đi qua con đường này là tới, khách điếm Duyệt Lai.”



” Như vậy thì còn gì bằng.” Đồ Bất Giới vô cùng vui vẻ, lại chủ động nói: “Tối nay chúng ta ăn ở đâu?”



Sở Uyên: “…”



Đoạn Bạch Nguyệt thả lên bàn một thỏi bạc, nói: ” Tiền bối cứ tự tiện, tại hạ còn có chút chuyện, không thể phụng bồi.”



Đáy mắt Đồ Bất Giới rất là thất vọng.



Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán đứng dậy theo Sở Uyên xuống lầu, xác định không có người đuổi theo phía sau mới thở phào nhẹ nhõm.



” Mỗi câu một từ ‘hiền chất’.” Sở Uyên chọt chọt ngực hắn. ” Vừa bắt đầu đã ‘soán vị’, có lẽ lúc trước ở tây nam cũng hiến cho ngươi không ít kế hay, nhỉ?”



Đoạn Bạch Nguyệt có khổ mà không thể nói thành lời, ta thật sự không quá quen hắn a.



” Đi, tới Ngư Hà Lâu.” Sở Uyên nói.



Đoạn Bạch Nguyệt có chút bất ngờ: ” Ta còn tưởng ngươi sẽ nói chuyện nhóm hắc y nhân kia trước.”



” Đúng là muốn nói, nhưng cũng không phải đứng trên đường như thế này.” Sở Uyên lôi kéo hắn vào quán ăn đối diện, chọn một nhã gian ngồi xuống rồi gọi đồ ăn, sau đó mới nói: ” Nếu ta đoán không sai, thì đám hắc y nhân kia đến từ Triều Nhai.”



Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại không nghĩ tới: ” Sao có thể khẳng định như vậy?”
” Hiền chất làm thế này là có ý gì?” Đồ Bất Giới cả kinh thất sắc.



Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng nói: ” Nói! Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”



” Mục…mục…mục đích?” Đồ Bất Giới như có gai nhọn đâm sau lưng, ban đầu còn muốn cố gắng giấu diếm, sau đó thật sự không chịu nổi áp lực nữa đành phải khổ sở cầu xin: ” Có chuyện gì từ từ nói, ta chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, viên dạ minh châu kia ta từ bỏ, trả lại cho ngươi ngay, trả lại cho ngươi ngay mà.”



…………………..



Trong phòng một mảnh yên tĩnh.



Nam Ma Tà nghĩ, dường như có chỗ nào đó không đúng rồi.



Đồ Bất Giới tiếp tục nơm nớp lo sợ nói: ” Ta chỉ là đi tiểu đêm bị lạc đường nên mới vào nhầm phòng của hiền chất, thấy trong ngăn tủ có cái gì đó sáng lên, nên….nên…nên mới nhất thời bị ma quỷ ám thôi.” Vốn là muốn trộm làm của riêng, sau này đỡ phải rơi vào cảnh ngủ đầu đường, dù sao người của Tây Nam Phủ cũng nổi tiếng lục thân không nhận hỉ nộ vô thường, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ bị đuổi ra ngoài.



” Dạ minh châu gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.



Đồ Bất Giới dè dặt xoay người, thò tay xuống dưới gối lấy ra một hạt châu màu lam.



Đốt Tinh.



Nhìn hạt châu trong suốt phát ra ánh sáng màu lam êm dịu, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không biết mình nên có tâm tình gì.



Trước giờ chỉ có một mình Tiểu Uyên có thể làm Đốt Tinh phát sáng, nên vẫn tưởng rằng nó chính là thượng cổ thần vật, có linh khí. Nhưng hôm nay Đồ Bất Giới cao lớn thô kệch này cũng có thể làm hạt châu sáng lên, chỉ sợ cũng không phải là có linh tính gì, mà còn là chuyện xấu.



“Hiền chất a.” Đồ Bất Giới vẫn còn đang sám hối, tốt xấu gì cũng nên lấy đao xuống đã a.



Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, kéo Nam Ma Tà ra khỏi phòng: ” Chiều nay rốt cuộc hắn đã nói cái gì? Nói lại không sót một chữ ta nghe xem nào.”



” Sao có thể được, trí nhớ của ta cũng không tốt.” Nam Ma Tà liên tục lắc đầu.



Đoạn Bạch Nguyệt một tay đem đao cắm vào lòng đất, sâu hai thước, chỉ sợ người phía dưới ngẩng đầu nhìn lên cũng sẽ bị hù dọa ngất xỉu.



Nam Ma Tà không thể làm gì khác hơn là nỗ lực hồi tưởng rồi kể lại một lần.



Sau khi nghe xong, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy đầu rất đau.



Nam Ma Tà hoàn toàn chưa phát giác ra được, vẫn còn hỏi: ” Tại sao lại không nói gì?”



” Năm ta tám tuổi có một vị hòa thượng tới Tây Nam Phủ xem tướng số, nói ta trước ba mươi tuổi có mệnh khổ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc đó Phụ Vương nhanh chóng đuổi hắn ra ngoài, còn chửi hắn là tên lừa đảo, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ hắn thật sự là một thánh tăng.”



Có một đệ đệ ngốc hồ hồ, có một sư phụ chẳng đáng tin như thế này, trong phòng ngủ còn có một người kì quái không sao hiểu được liên quan mật thiết đến người mình yêu, dù nghĩ thế nào cũng không thấy mệnh số này có gì tốt.



Nam Ma Tà lo lắng hỏi: ” Sau ba mươi tuổi thì sao?”



” Chưa nói.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Có thể trước ba mươi tuổi đã bị sư phụ tức chết rồi.”



Nam Ma Tà: “…”



Nghịch đồ!!