Đế Vương Công Lược
Chương 38 : Thương Nam Châu [ Phi Loan Lâu chủ]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Đốt Tinh rời khỏi người Đồ Bất Giới thì vầng sáng cũng từ từ mờ đi, không lâu lắm đã khôi phục dáng vẻ ảm đạm ám trầm như trước.
Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt nó trong lòng bàn tay, một mình nằm trên giường ngẩn người, nhìn chằm chằm vào đỉnh giường hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ. Đến sau nửa đêm thì dứt khoát rời khỏi khách điếm, định ra ngoài đi dạo giải sầu, vậy mà bất tri bất giác liền tới cửa cung.
Vẫn quen cửa quen nẻo nhảy vào, vẫn không có quá nhiều ngự lâm quân canh gác.
Nghe được tiếng bước chân, Sở Uyên mở mắt, nhưng không xoay người lại.
” Biết là ta ư?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống mép giường.
Sở Uyên quay đầu nhìn hắn: ” Làm sao vậy?”
” Không có gì, chỉ là ngủ không được.” Đoạn Bạch Nguyệt.
Sở Uyên cười: ” Cho nên liền chạy tới quấy rầy người khác ngủ à?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta mang theo rượu tới.”
Sở Uyên ngồi dậy: ” Rượu gì?”
“Vân Quang.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hơi mãnh liệt một chút.”
” Cũng là ngươi cất hay sao?” Sở Uyên đưa tay.
Đoạn Bạch Nguyệt mở túi rượu bên hông ra đưa qua cho hắn.
Sở Uyên uống thử một ngụm nhỏ, sau đó nhíu mày: ” Loại rượu này uống nhiều sẽ hại thân.”
” Cho nên cũng chỉ mang theo một bình này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu lúc nào trằn trọc không ngủ được thì có thể lấy ra giải sầu.”
Sở Uyên lắc đầu: ” Không cho phép uống, sau này cũng không được uống nữa.”
” Cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng không cố chấp, ban đầu hắn cũng không phải muốn đến đây để uống rượu.
” Nói đi, nhất định đã xảy ra chuyện.” Sở Uyên đặt túi rượu sang một bên. ” Thế nào?”
“Đêm nay Đốt Tinh lại phát sáng nữa rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt do dự nói.
Sở Uyên không hiểu: ” Vì sao?”
“….” Đoạn Bạch Nguyệt thực sự không muốn nhắc tới Đồ Bất Giới.
Sở Uyên nhíu mày: “Không tốt sao?”
” Cũng không phải không tốt, chỉ là không thoải mái trong lòng thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, đem mọi chuyện tổng thể nói lại một lần.
Sở Uyên: “…”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”
Ngỗ tác: chính là người khám nghiệm tử thi á, chương nào đó có nói một lần rồi.
” Buổi tối trở lại đi.” Đoạn Dao nói.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cùng hắn rời khỏi phủ nha, đi qua ba con phố thì Đoạn Dao nhíu mày: ” Có người theo đuôi?”
” Lúc này mới phát hiện ư?” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ở phủ nha đã bị theo dõi rồi, nhưng mà cũng không sao.”
Đoạn Dao đột ngột xoay người lại.
Một bạch y nam tử tay cầm chiết phiến đang đứng, cũng không hề trốn tránh mà chỉ lạnh lùng nhìn hai người.
” Bạch y ngọc phiến, có lẽ chính là Phi Loan Lâu chủ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thất lễ!”
“Các hạ là ai?” Cảnh Lưu Thiên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: ” Người của Tây Nam Phủ.”
” Tây Nam Phủ, Đoạn Vương gia ư?” Cảnh Lưu Thiên nhíu mày, người trước mắt này phong thái thì cũng giống, nhưng bảo kiếm trong tay thì lại quá mức tầm thường, kém xa Liệt Vân Đao mà giang hồ vẫn thường đồn đãi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thực không dám giấu diếm, chuyến này Bổn Vương tới đây chính là vì muốn bái kiến Cảnh Lâu Chủ, không ngờ lại gặp mặt trong tình cảnh này.”
Cảnh Lưu Thiên hỏi: ” Cái chết của Dư Thư có liên quan gì đến Vương gia không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
Cảnh Lưu Thiên nhắc nhở: ” Nếu thật sự không liên quan thì tại hạ cũng rất nguyện ý mời Vương gia tới Phi Loan Lâu uống chén rượu. Nhưng nếu là có liên quan, Dư Thư lại là khách nhân của ta, khách nhân vô cớ bị giết hại, tất nhiên ta sẽ điều tra làm rõ chân tướng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” So với Cảnh Lâu Chủ, Bổn Vương càng không muốn chuyện này xảy ra, bởi vì còn có chuyện chưa kịp hỏi hắn.”
Cảnh Lưu Thiên hỏi: ” Chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Về đám người mặc áo bào màu đen.”
Cảnh Lưu Thiên lắc đầu: ” Tham niệm quá nặng, chỉ sợ lại lầm đường lạc lối.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: ” Hình như Cảnh Lâu Chủ biết không ít chuyện, có lẽ Bổn Vương đã tìm đúng người rồi.”
Cảnh Lưu Thiên nói: ” Vương gia hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ là muốn mời Vương gia uống chén rượu, còn nếu muốn làm ăn thì hai tháng sau trở lại đi.”
” Vừa rồi lâu chủ cũng nói muốn điều tra rõ ràng chuyện Dư Thư bị ngộ sát.” Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: ” Đúng lúc ta đến đây cũng có phân nửa nguyên do là vì Dư Thư, vì sao không thể hợp tác với nhau được?”
” Tại sao Dư Thư lại có thể chọc đến Tây Nam Vương?” Cảnh Lưu Thiên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt thẳng thắn nói: ” Thật ra cũng không phải hắn chọc đến ta, mà là chọc đến người ta yêu.”
Đoạn Dao thầm nghĩ, à, thì ra là Thẩm tướng quân.