Đế Vương Công Lược
Chương 59 : Không chết chính là không sao [ Cùng lắm thì quay về tây nam thôi]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Một khi Kim Tàm Tuyến thức tỉnh thì ít nhất cũng phải bốn năm ngày mới có thể lần nữa ngủ đông. Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào đầu giường, hỏi: ” Lúc nào trở về hành cung?”
Sở Uyên nói: ” Sau khi ngươi bình phục lại.”
” Mấy ngày trước vẫn còn nói là có một đám quan viên địa phương đang chờ được cầu kiến.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu. ” Nếu vẫn đợi ở nơi này không trở về, ai thì ta không biết chứ vị Đào đại nhân kia chắc chắn lại sẽ nóng nảy.”
” Ai muốn cầu kiến thì cứ để cho hắn đợi.” Sở Uyên giúp hắn lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán: ” Muốn ăn cái gì? Ta bảo phòng bếp nấu cho ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, đưa lên môi hôn một cái: ” Nghe lời, trở về đi.”
Sở Uyên nói: ” Ngươi đuổi ta đi!”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút: ” Mỗi ngày mỗi đêm ta đều chỉ nghĩ muốn trói ngươi trở về tây nam, làm sao có thể đuổi ngươi đi.”
Sở Uyên nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: ” Chẳng qua là không muốn để ngươi nhìn thấy ta chật vật thế này thôi.”
” Tại sao lại phải trăn trở nhiều như vậy.” Sở Uyên rút tay về: ” Dù là mình đồng da sắt đi nữa thì cũng sẽ có lúc sinh bệnh. Ngươi còn chưa nói, tối nay muốn ăn cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mì lạnh.”
” Toàn thân lạnh như băng, còn ăn mì lạnh cái gì.” Sở Uyên cau mày: ” Không cho ăn!”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi xem, ngươi hỏi ta, nhưng lại không nghe ta.”
Sở Uyên đỡ hắn nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng rồi xoay người ra cửa.
Nam Ma Tà đang ngồi xổm trong sân chờ, thấy hắn ra ngoài thì vội vàng đứng dậy.
Sở Uyên nói: ” Có thể phiền tiền bối tới phòng bếp một chuyến, phân phó nhà bếp nấu ít cháo gà đưa tới đây được không?”
” Tất nhiên là được.” Nam Ma Tà liên tục gật đầu, canh gà tốt lắm!
” Đa tạ tiền bối.” Sở Uyên nói: ” Còn một chuyện nữa muốn hỏi tiền bối.”
” Hoàng thượng đừng khách khí, muốn biết cái gì thì cứ hỏi ra là được.” Nam Ma Tà vỗ ngực: ” Bảo đảm tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”
< Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết không không nói, nói không không hết -> biết thì không có chuyện không nói, nói thì không có chuyện nói không hết -> biết gì nói nấy>
” Lần này Kim Tàm Tuyến phác tác, so với lần trước ở Hoan Thiên Trại dường như nghiêm trọng hơn rất nhiều. Ta đã thử mạch tượng của hắn, lúc hôn mê thì gần như đã có lúc tạm ngừng.” Sở Uyên nói: ” Tình hình có biến hóa gì hay sao?”
Nam Ma Tà nói: ” Kim Tàm Tuyến phát tác vốn là lần sau mạnh hơn lần trước.”
Sở Uyên cau mày.
Nam Ma Tà tiếp tục nói: ” Nếu trên người quá lạnh thì che chắn kĩ một chút sẽ ấm lên.”
Sở Uyên nói: ” Có thật là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng không? Lúc trước hắn đã từng nói, nếu luyện Bồ Đề tâm kinh thì có thể ngăn chặn độc tố của Kim Tàm Tuyến. Vậy lần này trở về tây nam bế quan`xong là có thể an tâm rồi phải không?”
Nam Ma Tà nói: ” Nếu vẫn thả liều không can thiệp, tất nhiên là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ai lại thả liều chứ. Bồ Đề tâm kinh đúng là phải luyện, nhưng vẫn không thể so được với Thiên Thần Sa, nhưng tính ra cũng may, gần đây dường như đã có chút manh mối.”
” Tìm được rồi sao?” Đáy mắt Sở Uyên sáng ngời.
” Có lẽ trong mấy ngày này sẽ có người đưa tới, nhưng thứ đó rốt cuộc có phải là Thiên Thần Sa hay không thì phải thử qua rồi mới biết được.” Vẻ mặt Nam Ma Tà đầy tang thương.
” Ai sẽ đưa tới?” Sở Uyên lại hỏi.
Nam Ma Tà lắc đầu: ” Thiên cơ bất khả lộ, đối phương là một thế ngoại cao nhân, đưa đồ tới rồi phải trở về ngay.”
” Nếu hắn thật sự có thể tìm được Thiên Thần Sa—&” Tạ ơn bằng trọng kim thì không cần, treo thưởng cũng không cần.” Tuy Nam Ma Tà đã lang bạt cả đời, nhưng lúc này cũng không đành lòng nhìn thẳng vào đáy mắt sáng ngời của hắn, nói: ” Có một số việc chỉ có lão thiên gia mới làm chủ được, mỗi người đều có số mệnh riêng, chúng ta chỉ cần thuận theo là được.”
Lúc trở về phòng, Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã ngủ rồi. Sở Uyên đưa tay lên trán hắn đo nhiệt độ, vẫn lạnh băng như trước. Vì vậy cởi áo khoác, vén chăn lên nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, đưa tay ôm hắn vào lòng.
Lúc Kim Tàm Tuyến tỉnh dậy tuy không dễ chịu chút nào, nhưng may mắn là chỉ phát tác từng cơn, luôn có thời gian tạm nghỉ giữa hai lần liên tiếp. Lại qua một trận đau nhức, mở mắt ra lần nữa thì đã là nửa đêm, Sở Uyên rót chén nước ấm nhìn hắn từ từ uống hết.
Nhìn ánh trăng màu bạc bên ngoài cửa sổ, Đoạn Bạch Nguyệt dùng tiếng nói khàn khàn của mình trêu ghẹo: “Lương thần mĩ cảnh như vậy, đáng tiếc ta chỉ có thể cô phụ.”
Sở Uyên nói: ” Thật sự muốn cắn răng chịu đựng qua ba ngày này hay sao?”
” Nếu không thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn vào lòng, ôm chặt một lúc rồi mới nói: ” Ta lại không nỡ bắt ngươi làm giải dược.”
Sở Uyên: “….”
” Mỗi lần ta đều phải ghi tạc trong lòng.” Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai hắn thấp giọng nói: ” Dùng Hợp Hoan Cổ, thần trí mất hết rồi còn ý nghĩa gì.”
Sở Uyên đưa tay nắm cái miệng của hắn.
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt đầy ý cười.
” Ngủ một giấc được không?” Sở Uyên hỏi: ” Khó khăn lắm cơn đau mới tạm dừng.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Ừ.”
Hai người nằm đối mặt với nhau ngủ, Sở Uyên ngắm nhìn hắn một lúc rồi xích lại gần cắn lấy bờ môi hơi khô ráp của hắn.
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên, ôm Sở Uyên vào lòng siết chặt.
Trong tim vẫn còn cảm giác buồn bực đau đớn, nhưng lại thấy cũng không quá khó chịu đựng.
Mặt trời từ từ nhô lên phía chân núi, Ngự lâm quân canh giữ bên ngoài Tô Hoài sơn trang, vừa mới sáng sớm đã thấy trên sơn đạo xa xa có vài chiếc xe ngựa đang đi tới, vì vậy phất tay ý bảo đối phương dừng lại rồi cưỡi ngựa chạy tới tra xét, phát hiện đó là Đào Nhân Đức và mấy vị đại thần thì cuống quýt hành lễ.
” Được rồi được rồi, Hoàng thượng vẫn còn ở trong sơn trang sao?” Đào Nhân Đức vội vàng hỏi.
” Dạ phải.” Thủ vệ đáp.
” Chuyện này….đang yên đang lành vậy sao đột nhiên Hoàng thượng lại tới nơi này?” Đào Nhân Đức gấp đến độ dậm chân, dù đây là nơi nữ quỷ kia tìm tới thì cũng đã bị Tây Nam Vương chém chết rồi, Hoàng thượng chỉ cần ở hành cung đợi là được, chạy tới Tô Hoài sơn trang này làm chi?
……
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Người của Tây Nam Phủ cũng sẽ trúng thi độc ư?”
” Đương nhiên đây không phải là một loại thi độc bình thường.” Nam Ma Tà nói: ” Mà là Lam Cơ.”
” Chẳng trách.” Đoạn Bạch Nguyệt lau đi vết máu bên khóe miệng, cười khổ: ” Còn nghĩ sao đột nhiên nàng lại tự tìm cái chết.”
” Thiên Sát Giáo bị hủy, dung mạo cũng mất, tất nhiên nàng sẽ không cam tâm.” Nam Ma Tà nói: ” Một mình một người thì lại không phải là đối thủ của ngươi, chỉ có thể cùng ngươi đồng quy vu tận thì nàng mới có thể báo thù cho chính mình.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Thi độc phải giải như thế nào?”
Nam Ma Tà nói: ” Cũng chưa biết loại độc thi này được điều chế bằng những thứ gì, ngươi cần phải theo ta trở về tây nam ngay lập tức, sau đó vào băng thất luyện công, không được chậm trễ thêm giây phút nào nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói:” Thành Vân Đức cách tây nam xa nghìn dặm, sư phụ khẳng định ta thật sự có thể kiên trì qua nổi mấy tháng sao?”
Nam Ma Tà nói: ” Không khẳng định.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Nam Ma Tà nói: ” Cho nên phải phong bế ngươi lại, đợi quay về tây nam rồi lại mở ra từ từ giải độc.”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nói: ” Cất vào trong chum sao?”
Sư phụ kính mến tát vào đầu hắn một cái: ” Cất vào trong chum thì phải gọi là muối dưa!!!”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lần sau sư phụ có thể ra tay nhẹ một chút không?” Đầu cũng đã đau sẵn rồi, còn tát thêm một cái, quả thực muốn nổ tung.
Nam Ma Tà nói: ” Dùng Bạch Ngọc Chá phong bế lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cũng không tốt hơn chum bao nhiêu.” Thậm chí còn không bằng chum nữa, ít nhất nghe tới cái chum còn có thể hô hấp được.
Nam Ma Tà thở dài: ” Việc này không phải trò đùa.”
” Ta biết.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đôi môi có chút tái nhợt: ” Thấy sư phụ mặt ủ mày ê nên nói vài câu trêu chọc mà thôi, độc cũng đã trúng rồi, than thở ích gì đâu, sư phụ không cần lo lắng.”
” Trong khoảng thời gian này, ngươi cần phải cố gắng mà chống đỡ.” Nam Ma Tà nói: ” Đợi trở về băng thất ở tây nam rồi thì mọi chuyện đều dễ tính toán.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”
” Bây giờ để vi sự giúp ngươi thanh tẩy nội lực trước đã.” Nam Ma Tà nói: ” Có thể tống chất độc ra ngoài được chừng nào hay chừng đó.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”
Bên ngoài, Sở Uyên cũng không trở về tiểu viện mà ngồi bên bàn đá chờ. Qua hơn hai canh giờ, cửa phòng mới được mở ra.
Nam Ma Tà đỡ thắt lưng bước ra, choáng váng đầu hoa mắt.
” Tiền bối.” Sở Uyên đỡ lấy hắn: ” Sao rồi?”
Nam Ma Tà nói: ” Lần này Kim Tàm Tuyến hơi hung dữ.”
” Cho nên?” Sở Uyên lo lắng hỏi.
Nam ma Tà nói: ” Để hắn ngủ nhiều một chút đi, sau đó liền khởi hành về tây nam. Trên núi Tuyết Lăng có một băng thất, là nơi người Đoạn gia thường dùng để luyện công, có linh khí, lại có giường đá chế từ dược liệu, rất hữu ích.”
Sở Uyên nói: ” Nơi này cách tây nam cũng phải mấy tháng đi đường.”
Nam Ma Tà nói: ” Giả chết là được.”
” Giả chết?” Sở Uyên nhíu mày.
Nam Ma Tà nói: ” Sau khi giả chết thì có thể kéo dài thêm mấy tháng, đủ để lên đường.”
Sở Uyên nói: ” Được.”
” Ta xuống chân núi tìm chút thảo dược.” Nam Ma Tà nói: ” Hắn đã ngủ rồi, tạm thời sẽ không tỉnh lại, nhưng cũng không cần lo lắng.”
” Đa tạ tiền bối nhắc nhở.” Sở Uyên gật đầu.
Nam Ma Tà xoay người rời khỏi tiểu viện. Sở Uyên cũng đẩy cửa vào phòng, thấy Đoạn Bạch Nguyệt quả thực đang ngủ say, có thể là bởi vì vừa phải chịu đựng đau đớn, nên sắc mặt so với mấy ngày trước càng tái nhợt hơn, nắm lấy bàn tay bên ngoài chăn cũng chỉ thấy lạnh như băng.
Sở Uyên nắm tay hắn, đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn, trong lòng có chút đau đớn.
Mỗi lần mình bị thương hay phải chịu ủy khuất, người giúp mình chữa thương là hắn, người giúp mình rửa hận báo thù cũng là hắn, gần mười năm qua đều là như vậy. Nhưng hôm nay thấy hắn như thế này, mình lại chẳng thể làm được điều gì, có cả thiên hạ trong tay nhưng vô ích, không có thần y là đệ đệ, cũng không tìm được Thiên Thần Sa trong truyền thuyết kia.
Tuy mỗi lần nói ra hắn đều che che giấu giấu, nhưng không cần nghĩ cũng biết, cho dù luyện được Bồ Đề tâm kinh thì e là cũng không thể hoàn toàn trị hết độc tố của Kim Tàm Tuyến. Nhìn đôi môi khô nứt của hắn, Sở Uyên chỉ muốn ngay lập tức hồi cung, sau đó dẫn binh xuôi nam.
Các chi quân đội đã phân phối đâu vào đó, chỉ cần mình hạ lệnh một tiếng…. chỉ cần mình hạ lệnh một tiếng….Sở Uyên khép hờ mắt, muốn để bản thân bình tĩnh lại, nhưng rồi trong lòng cũng càng ngày càng loạn.
Thiên Thần Sa…. Thiên Thần Sa…. Sở Uyên siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn người đang nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt. Vẫn chưa từng nghĩ, nếu không có hắn, nếu hắn thật sự không thể chịu đựng qua được ba năm này, bản thân mình phải làm sao mà tiếp tục sống..
Đoạn Bạch Nguyệt nhọc nhằn mở mắt ra, tinh thần vẫn còn chút mơ màng hoảng hốt.
Sở Uyên ngồi xổm bên giường: ” Ngươi sao rồi?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Không sao hết.”
Sở Uyên nói: ” Như vậy rồi còn nói là không sao ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay lên, ngón cái nhẹ nhàng cọ vào gò má hắn: ” Không chết chính là không sao.”
ooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo
Hic, không phân “hắn” với “y” làm chi để chừ nhiều lúc lâm vào tình trạng xoắn não không chịu nổi, não mà xoắn tới 200c thì chắc cũng hết xài được luôn ~~TToTT~~